Chương 123: Trận chiến tranh đoạt Trần Vũ (1) Chương 123: Trận chiến tranh đoạt Trần Vũ (1)
Bàn bên, Mã Lệ liếm môi một cái, quay đầu nhìn về phía nữ sinh đeo kính bên cạnh: “Cùng là chị gái, vì sao chị gái của người ta nấu cơm ăn ngon như vậy.”
Nữ sinh đeo kính bĩu môi: “Tính so sánh ganh đua của nữ nhân thật sự là ngây thơ.”
“Chị cũng nấu cho em đi.”
“Chị không biêt làm, giờ có ăn hay không.”
“Ba~.”
Quăng đũa ra, Mã Lệ cầm lấy cái ghế đi đến bên cạnh Trần mẫu: “Dì ơi, nhà dì hiện giờ có thiếu con dâu không? Loại không qua đêm đó.”
Động tác Trần Vũ cứng đờ.
Trần mẫu thì cười ha hả đưa ra một bộ bát đũa: “cháu cũng đến ăn đi, có gì mà phải khách khí.”
“Cám ơn!”
Mã Lệ rất nghe lời, thật không có khách khí, cầm lấy đũa thì liền bắt đầu ăn như hổ đói.
“Thật sự là một em gái kém cỏi. Một bữa cơm liền có thể bị gạt chạy, thuộc mèo sao?” Nữ sinh mắt kính bất mãn, ăn vài miếng đồ ăn tự mình làm, trầm mặc nửa ngày, cũng ôm cái ghế lại gần: “Dì ơi, còn là chị vợ tạm thời của nhà dì, cho con ăn ké chút được không.”
“Tới đi tới đi, cùng tới. Đồ ăn nhiều như vậy ăn không hết được”
Trần Vũ ngẩng đầu, cẩn thận nhìn chằm chằm nữ sinh mắt kính một lát: “Luôn cảm thấy cô gái này có chút quen mặt, hình như là đã gặp qua ở đâu đó rồi.”
Cách đó không xa.
Vương Bảo Phi cũng ném đũa xuống, chỉ vào mì ăn liền trong chén, nổi giận đùng đùng: “Em cũng không hi vọng anh có thể làm được một bàn đồ ăn, nhưng mà cũng không thể để cho em ăn mì gói chứ? !”
Sắc mặt Vương Bảo Cường không thay đổi tiếp tục ăn một đũa mì sợi: “Hôm nay em là người nhà, vốn là nên để em nấu cơm. Em còn dám ở đây nói này nói nọ.”
Mà ở địa phương càng xa.
Nơi hẻo lánh của phòng ăn.
Bát Hoang Diêu ngồi một mình trên một chiếc bàn trống, nuốt nước miếng, xiết chặt góc áo, một đôi mắt lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa.
Cùng thời gian, tầng cao nhất.
Quan chủ khảo đầu trọc khép lại Laptop, phát cho tất cả hiệu trưởng mỗi người một xấp tài liệu: “Dựa vào sự an bài của ban giám khảo, danh sách thi đấu chính thức ngày mai chính là như vậy. Các vị có vấn đề gì không? Có vấn đề thì nói nhanh.”
Người cuối cùng nhận được tài liệu là hiệu trưởng Thất Trung, mở ra, nghiêm túc xem xét danh sách mà Trần Vũ sẽ giao đấu, gật gật đầu: “Không có vấn đề.”
“Tam Trung không có vấn đề.”
“Không có vấn đề.”
“Ngũ Trung cũng không thành vấn đề.”
“Nhất Trung có vấn đề.” Lúc này, hiệu trưởng Nhất Trung đứng lên, chỉ vào một chỗ bên trong văn kiện: “Trận đầu, Mã Lệ của trường tôi sẽ giao đấu với Thất Trung Trần Vũ, tôi cảm thấy an bài như vậy là không thích hợp.”
“Nói ra lý do.” Quan chủ khảo mở miệng nói.
“Thực lực Trần Vũ qua mạnh, hẳn là nên đánh trận đầu với những số hiệu sau cùng. Mã Lệ số hiệu là 13, đối thủ ghép đôi hẳn là trong khoảng 19 đến 23.”
“Trần Vũ cũng là trong khoảng 19 đến 23. Số hiệu của hắn là 21.” Quan chủ khảo đầu trọc hai tay chống cằm: “Có vấn đề sao?”
“Nhưng thực lực của Trần Vũ cũng không phải thật sự là 21.”
“Ghép đôi tuyển thủ ở vòng thi đấu chính thức cũng không phải căn cứ vào thực lực, mà là căn cứ theo số hiệu.” Giám khảo mặt không biểu tình: “Nếu như dựa vào thực lực mà chúng ta đánh giá để sắp xếp, thế thì còn tiến hành thi đại học làm gì. Trực tiếp lựa chọn một người làm trạng nguyên luôn không phải được rồi sao.”
“...” Nhất Trung hiệu trưởng bị nghẹn.
“Nếu như không có lý do khác, ý kiến của ông bị bác bỏ.”
Nghe vậy, hiệu trưởng Nhất Trung ngượng ngùng ngồi xuống.
“Còn ai có vấn đề sao? Không có liền giải tán.”
Nói xong, quan chủ khảo liền dẫn mấy vị phụ tá rời khỏi.
Đám hiệu trưởng cũng nhìn nhau một lát, rồi từng người đứng dậy rời đi.
Cuối cùng trong phòng hội nghị chỉ còn lại hiệu trưởng Nhị Trung và hiệu trưởng Thất Trung.
Hiệu trưởng Nhị Trung dựa lưng vào ghế: “Tại sao ông lại không đi.”
Hiệu trưởng Thất Trung: “Tôi cảm thấy ông có chuyện tìm tôi.”
Hiệu trưởng Nhị Trung cười lạnh: “Tôi lại cảm thấy ngược lại, ông đang có chuyện tìm tôi.”
“Ân oán của ông và Trần Vũ, tôi sẽ đứng ra bắt cầu cho hai người để làm hoà.”
“Để hắn ta đến tìm tôi, tự mình xin lỗi tôi.”
Hiệu trưởng Thất Trung gãi gãi đầu: “Tôi cảm thấy ông còn chưa tỉnh ngủ.”
“Tôi đường đường là hiệu trưởng của một trường trung học phổ thông, sẽ phải đi nhận lỗi với một học sinh sao?”
“Rốt cuộc thì ông đã làm gì cậu? Đuổi học mà thôi, không nên kết thù lớn như vậy à.”
“Hắn chính là người bị bệnh tâm thần.” Hiệu trưởng Nhị Trung đứng lên: “Địa vị chênh lệch, thực lực chênh lệch, bị thiệt thòi một chút không phải chuyện đương nhiên sao? Tôi được như bây giờ cũng là ăn thiệt thòi tới.”
“Được thôi. Vậy thì hai người từ từ chơi.” Hiệu trưởng Thất Trung buông tay, quay người rời đi: “Tôi đã biểu đạt thái độ của tôi, chuyện này không quan hệ gì với tôi nữa, tôi cái gì cũng không biết.”