Chương 152: Ngươi không kém hơn bất kỳ ai (1) Chương 152: Ngươi không kém hơn bất kỳ ai (1)
Những đứa trẻ từ khi hiểu chuyện sẽ phải rời khỏi cha mẹ, tập trung tẩy não, quán thâu vào chúng tư duy gia tộc là tối thượng. Cũng thông qua các hệ thống huấn luyện và hình phạt thể xác, bồi dưỡng được một đám người thích tự mình hại mình.
Những tộc nhân này dưới sự giáo dục lâu dài, tam quan đã hoàn toàn méo mó. Không sợ tử vong, không sợ đau xót, giống như là tử sĩ, cam nguyện vì gia tộc trả giá đến giọt máu cuối cùng. Loại phương thức bồi dưỡng này đã truyền thừa được trăm năm, bất luận là cao tầng tộc trưởng, vẫn là tầng dưới chót tộc nhân, đều được trưởng thành dưới sự bồi dưỡng của hệ thống này.
Sự thật chứng minh, loại giáo dục này rất hợp với thiên phú Bát Hoang gia. Người không sợ chết sẽ mạnh hơn so với lực chiến đấu mà những võ giả phổ thông thể hiện.
Vô luận cứu tế, chống khủng bố, chống lại dị thú , vẫn là giao chiến với địch quân, tộc nhân Bát Hoang cũng có những cống hiến to lớn. Cũng ngày càng được quốc gia coi trọng và ủng hộ.
Tôi cũng từng là một phần tử trong hệ thống bồi dưỡng mang tên ‘Tuyệt’ đó.
Thẳng đến. . . Anh trai tôi Bát Hoang Dịch biểu hiện ra thiên phú.”
Bát Hoang Dịch, là thiên tài chân chính. Một thiên tài mà cho dù gia tộc cao tầng lạnh lùng cũng không nguyện ý để loại báu vật này ‘hao tổn’ ở trong hệ thống bồi dưỡng mang tên ‘Tuyệt ‘ này.
Loại hạt giống Võ Thần này, hẳn là nên giao cho quốc gia đến chỉ dạy. Cho nên, anh ta được đi học, trốn ra khỏi hệ thống giáo dục địa ngục của gia tộc Bát Hoang. Anh ấy cũng là người đầu tiên của gia tộc Bát Hoang được đến trường học trong hơn hai mươi năm qua.
Mà tôi, là người thứ hai.
Không phải bởi vì tôi là thiên tài, mà chỉ vì tôi là em gái của Bát Hoang Dịch.
Lấy thiên phú của Bát Hoang Dịch, anh ấy chú định sẽ trở thành nhân vật đứng đầu thế giới, tôi là em gái của anh ta, tự nhiên là sẽ thành thẻ đánh bạc chính trị, ngoại giao, thông gia trọng yếu nhất trong gia tộc.
Tử si có tam quan vặn vẹo sẽ không thể nào làm được thê tử của đại nhân vật, cho nên tôi cũng có thể được đi học giống như anh ta, tiếp nhận hệ thống giáo dục bình thường.
Cũng có thể trở lại bên người của mẫu thân, cảm nhận được một loại tình cảm có tên là “Tình thương của mẹ “.
Thẳng đến mẫu thân qua đời, hết thảy tự nhiên kết thúc.
Tôi là hạnh phúc, bởi vì tôi là em gái của Bát Hoang Dịch, tôi càng giống như một con người hơn so với những tộc nhân khác.
Tôi cũng là bất hạnh, mang trong mình linh hồn của loài người, lại lưu lạc ở trong địa ngục. . .
Phụ thân tôi là tử sĩ, cho nên khác biệt hoàn toàn với mẹ của tôi được gả tới từ ngoại tộc. Ông ta không hiểu cái gì là tình thương của cha, ông ấy chỉ dựa theo phân phó của cao tầng, lấy phương thức của người bình thường để chăm sóc cho Bát Hoang Dịch.
Anh trai cũng rất cố gắng, vì phụ thân giành được vinh dự này đến vinh dự khác.
Tôi có thể cảm nhận được, phụ thân rất vui vẻ.
Nhưng cũng thật đáng buồn, đó không phải sự kiêu ngạo khi nhìn thấy con trai mình tài giỏi, mà đó chỉ là sự thỏa mãn khi hoàn thành nhiệm vụ của gia tộc.
Nhưng dù là như thế, loại tình thương của cha không trọn vẹn này. . .
Tôi cũng muốn.
Tôi cũng muốn nhìn cha cười vì mình.
Tôi cũng không hề kém cạnh anh trai mình.
Tôi cũng có thể vì cha mà giành được những vinh dự.
Chỉ là đáng tiếc, ông ấy vĩnh viễn cũng không thể nào hiểu được loại tình cảm này của con gái mình. . .
Tôi chán ghét gia tộc này.
Tôi chán ghét những tộc nhân không có cảm tình.
Càng chán ghét hơn là dòng máu của gia tộc Bát Hoang đang chảy trong người mình. . .
Tôi có thể chịu đựng hắc ám, nếu như chưa từng nhìn thấy quang minh.
Nếu đã gặp được, tôi tình nguyện chết trước hoàng hôn.
—— tặng cho Trần Vũ, Trạng Nguyên khóa 2024 của thành phố Thanh Thành.]
Hai vị giám khảo run rẩy buông xuống phong thư, đối mặt nhìn nhau, sắc mặt đều là hãi nhiên.
. . .
“Cô sẽ chết.”
Trên võ đài, giọng Trần Vũ có đôi chút khàn khàn: “Kích thích đến huyệt vị thứ năm, liền sẽ không còn đường lui.”
“. . .” Thiếu nữ quay đầu nhìn về phía phụ thân đang ngồi ghế khách quý, ngữ điệu bình thản: “Vậy thì thế nào.”
“Người chết rồi, thì cái gì cũng không có. Nếu như hôm nay cô chết ở nơi này, dù là lấy được Trạng Nguyên, thì có thể chứng minh được cái gì?”
Thiếu nữ nhắm lại hai mắt, khóe miệng giương lên một chút: “Chứng minh rằng tôi đã từng phản kháng qua ….... Thế giới này.”
. . .
“Ầm!”
Bát Hoang Diêu bộc phát chiến khi, lao tới Trần Vũ với một phương thức khác biệt.
Dưới sự gia trì của khí kình cấp 1.5 , mỗi một lần cất bước của nàng đều đủ ngàn cân lực lượng, đạp cho những gạch đá có chất liệu đặc thù này băng liệt từng khúc.
Tinh thần Trần Vũ căng cứng, khom người đè thấp trọng tâm, hai tay giao nhau đỉnh ra ngoài.