Chương 153: Ngươi không kém hơn bất kỳ ai (2) Chương 153: Ngươi không kém hơn bất kỳ ai (2)
Mặc dù trình độ cận chiến của hắn chỉ nằm ở mức độ nghiệp dư, nhưng tri thức vật lý cơ bản vẫn là biết rõ. Loại tốc độ và lực lượng này của đối phương, chỉ đấm thẳng và đá chân thì tuyệt đối ngăn không được.
Nhưng mà kinh nghiệm của Bát Hoang Diêu còn phong phú hơn, nhìn thấy tư thế chống cự của Trần Vũ, quả quyết điều chỉnh cân bằng, bàn tay trái để ở ngực, bàn tay phải để trên tay trái, dựng thẳng lên khuỷu tay cứng rắn, hình thành một cái hình tam giác vững chắc.
Sau đó phát lực ở gót chân, xoay chuyển phần eo, vận dụng toàn thân lực lượng tập trung ở khuỷu tay, hung hăng đụng vào Trần Vũ!
“Đông!”
Dù cho thể chất của Trần Vũ có mạnh hơn đi chăng nữa thì dưới sự công kích được kết hợp hoàn mỹ giữa kỹ xảo và lực lượng, vẫn là bị phá vỡ phòng ngự.
Cả thân hình ngửa ra sau, trọng tâm mất cân bằng.
Bát Hoang Diêu lập tức thừa thắng xông lên, khuỷu tay bên phải lập tức duỗi thẳng, đánh cho Trần Vũ lảo đảo một cái, sau đó quyền trái tức thời vọt tới!
“Võ kỹ —— Bát Hoang · Chấn!”
“Đông! ! !”
Quyền phong rắn chắc nện trúng phần bụng của Trần Vũ.
Cự lực kinh khủng và tần suất chấn động đồng thời bộc phát!
[ bị thương tổn: Kình khí +1426 ]
Trần Vũ bị đánh bay trong nháy mắt, lăn trên lôi đài “Phanh”, “Phanh” hai cái rồi đến gần biên giới.
Bát Hoang Diêu nhắm lại hai mắt, lập tức gia tốc, muốn đá Trần Vũ ra khỏi lôi đài.
Nhưng người Trần Vũ nhận trọng kích liền giống như một người không có chuyện gì, một chiêu lý ngư đả đĩnh đứng dậy, chạy ra khu vực biên giới.
Dưới đài, khu đối chiến Nhất Trung.
“Loại thể chất này… Vẫn còn là người bình thường sao?” Mã Lệ trợn mắt hốc mồm: “Hắn vậy mà lông tóc không thương?”
“Thể chất của Trần Vũ cường hãn là chuyện mà mọi người đều biết.” Sắc mặt Vương Bảo Cường ngưng trọng: “Người cô nên chú ý hẳn là Bát Hoang Diêu.”
“Chú ý nàng làm gì?”
“Cô không phát hiện là thực lực của nàng không bình thường sao?” Vương Bảo Cường trầm giọng nói: “Khí kình ba động bây giờ của nàng là 1.5, tôi cũng là võ giả cấp 1.5. Nhưng mà bất luận là lực lượng hay tốc độ, nàng đều vượt qua tôi rất nhiều.”
Mã Lệ sững sờ, lập tức gật đầu: “Không sai. Vậy vì sao mà ngươi yếu như vậy? Cấp 1.5 là luyện đến trên thân cờ hó hết rồi sao?”
Vương Bảo Cường: “...”
“Vương Bảo Cường thực lực là bình thường, phù hợp với trình độ trung bình của võ giả cấp 1.5.” Bên cạnh, hiệu trưởng Nhất Trung lên tiếng: “Vấn đề xảy ra ở trên thân Bát Hoang Diêu. Tỷ lệ chuyển hóa khí kình của nàng rất cao.”
“Tỷ lệ chuyển hóa khí kình?” Vương Bảo Cường nghi hoặc.
“Đúng.” Hiệu trưởng gật đầu: “Cái danh từ này bình thường sẽ được học khi trở thành sinh viên năm 4 trước khi thực tập. Giải thích đơn giản chính là một sợi kình khí như nhau, có thể phát huy bao nhiêu hiệu quả của thực lực. Cao hơn 1 là ưu, thấp hơn 1 là kém. Tỷ lệ chuyển hóa khí kình của Vương Bảo Cường là cao hơn 1, nhưng sẽ không vượt qua 1. 05. Thuộc về trình độ bình thường.”
“Vậy nàng thì sao?” Mã Lệ chỉ vào Bát Hoang Diêu trên lôi đài.
“Chí ít là 1.3 trở lên. Nàng, là một thiên tài.” Hiệu trưởng ngữ khí trầm thấp: “Phương diện thực chiến dù là không tính kỹ xảo cách đấu tinh vi, nàng cũng có 98% có thể nhẹ nhàng chiến thắng những đối thủ cùng cấp bậc.”
Nghe vậy, Vương Bảo Cường và Mã Lệ nhìn nhau một chút, trên mặt đều mang theo một tia đắng chát.
Thì ra trong lớp chuyên của trường Nhất Trung, Bát Hoang Diêu người không có một chút cảm giác tồn tại nào mới là người ưu tú nhất.
“Đúng rồi.” Vương Bảo Cường bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi: “Anh trai nàng Bát Hoang Dịch, tỷ lệ chuyển hóa khí kình là bao nhiêu?”
“2.26.”
“... Hí.” Mã Lệ và Vương Bảo Cường đồng thời rùng mình một cái.
“Trước khi có cậu ta thì lịch sử ghi chép cao nhất của nhân loại là 1.67.”
“...” Hai người càng lạnh hơn.
...
“Ầm!”
“Đông đông đông!”
“Bành bạch…”
Đối kháng trên võ đài còn đang tiếp tục, cũng càng ngày càng kịch liệt.
Hiển nhiên, ” tỷ lệ chuyển hóa khí kình ” của Trần Vũ chỉ là trình độ của người bình thường, bởi vì bị chúc phúc “nguyền rủa”, kỹ xảo cách đấu cũng kém đối phương rất rất xa.
Vậy mà có thể đánh năm năm với Bát Hoang Diêu cấp 1.5.
Nếu như thay một đối thủ khác, Trần Vũ khẳng định sẽ không hoảng hốt. Hắn biết tình huống của mình, chỉ cần không liều mạng, vậy thì chắc chắn đánh không chết.
Ngược lại càng đánh càng tinh thần…
Nhưng Bát Hoang Diêu lại khác…
Nàng không chỉ có càng đánh càng tinh thần, còn càng đánh càng mạnh.
Công kích của Trần Vũ rơi trên người nàng, sẽ chỉ bị đối phương xem như nhiên liệu “thiêu đốt ” .
Tiếp tục đợi đến khi đối phương “Thăng” cấp đến 1.6, thậm chí cấp 1.7… Lúc đó Trần Vũ thật sự vô lực hồi thiên.
“Không được, không thể tiếp tục như vậy.”
Suy nghĩ đến tận đây, Trần Vũ cắn chặt hàm răng, trong lòng nổi lên ngoan ý.
Hắn có thể còn sống từ trong những hoàn cảnh cửu tử nhất sinh, nguyên bản cũng không phải là người hiền lành gì. Đối mặt với thế công hùng hổ dọa người của Bát Hoang Diêu, Trần Vũ cũng không tiếp tục lưu thủ nữa.