Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 171: Lại vào dị cảnh (5) Chương 171: Lại vào dị cảnh (5)

Chương 171: Lại vào dị cảnh (5) Chương 171: Lại vào dị cảnh (5)


“Em lại hiểu cái gì?”
“Nếu như toàn lực bộc phát khí kình, võ giả cấp 1 liền có thể gần như miễn dịch phóng xạ. Mà Trần Vũ…” Trong mắt của Mã Lệ lấp lóe ánh sáng: ” Đơn thuần thể chất thì Trần Vũ đã có cấp 1.5!”
“Cho nên, ở trong dị cảnh này, hắn có thể tùy ý hành động.”
“Đúng thế. Dù là gặp được khu vực có phóng xạ quá cao, tùy ý bộc phát một chút khí kình liền chịu đựng được.”
“Thảo nào.” Mã Nghiên trầm ngâm: “Thảo nào hắn dám đem tư liệu thẻ nhớ cho chúng ta phiên dịch… Thì ra là nhờ loại ưu thế này.”
“Em đột nhiên có chút bi quan… hay là chúng ta về nhà đi. Em vừa mua một bình rượu trên mạng có tên là đau dạ dày, em muốn nếm thử ngay bây giờ.”
“...”
...
“KÍTTT… Cạc cạc…”
Tiếng ma sát gay gắt vang lên, một cánh cửa kim loại rạn nứt từ từ bị Trần Vũ đẩy ra..
“Hô… Khụ khụ.”
Quơ quơ tro bụi, Trần Vũ tiến vào sau cánh cửa, phát hiện một khu vực mới.
Nồng độ bức xạ ở đây kém hơn sau lưng.
Nhưng cậu ta lại phát hiện ra rất nhiều điều “Khác lạ” ...
Ví dụ như, tro bụi nặng nề.
Lại vị dụ như… tiếng gió…
“Ken két.”
Giữ chặt Đường Đao, Trần Vũ mơ hồ cảm thấy mình đã tìm đúng chỗ.
“Cạch.”
“Cạch.”
Bước chân, giẫm lên lớp tro bụi mềm nhũn, tung tóe lên những hạt tròn gay mũi.
Càng tiến lên thì lượng phóng xạ càng nhỏ.
Tiếng gió ở phía trước cũng càng lúc càng lớn.
Cùng với tiếng gió còn có dòng điện “Xì xì xì “.
Một phút.
Năm phút.
Mười phút…
Đi qua những hành lang kim loại “loang lỗ”, xung quanh càng lúc càng tối.
Điều này là do các bức tường phát sáng ban đầu đã bị bao phủ bởi tro bụi.
Sau khi vượt qua lối đi cuối cùng, Trần Vũ đã đến được vị trí mà gió thổi tới.
Đó là một cửa hang.
Bên ngoài hang động, ánh sáng chói lọi, để hắn nhìn không thấy gì.
Tiếng gió rít từ ngoài hang thổi vào.
Mà hành lang dẫn vào cửa hang thì tràn đầy những lưới điện cao thế “xèo xèo”.
“Cái dị cảnh này… Rốt cuộc là địa phương quỷ quái nào…”
Nuốt một ngụm nước bọt, Trần Vũ bước đến lưới điện rồi nghiêm túc quan sát.
Phát hiện ra rằng “lưới điện” này chỉ bị rò rỉ từ bức tường bị hỏng.
Do các hành lang bị phá vỡ quá nghiêm trọng, một lượng lớn dòng điện tràn qua, và một lưới điện kín được hình thành.
Trần Vũ thử duỗi ra ngón tay út, chạm vào dòng điện ở mép dưới.
“Ba!”
[ bị thương: Lâm thời co rút +36%; lâm thời tốc độ +40%; khí huyết +268; điện khí kháng tính:15… ]
Cảm thấy đầu ngón tay đau nhói, Trần Vũ trầm tư.
“Co rút là tê liệt phải không?”
“Bị điện giật, sẽ tê liệt tại chỗ. Người càng không thể cử động, thì tình trạng điện giật càng nặng, một vòng luẩn quẩn, cho đến khi chết…”
“Nhưng thứ này đối với ta dường như là vô dụng…”
Do dự một lúc, Trần Vũ nắm chặt Đường Dao vững vàng bước vào trong lưới điện.
“Ba ba ba ba!”
Ánh điện xanh lam đột nhiên trở nên ầm ĩ.
Như thể đang rưới một muỗng nước vào trong một chảo dầu nóng.
[ bị thương tổn: Lâm thời co rút +38%; lâm thời tốc độ +47%; khí huyết +310; điện khí kháng tính:17 ]
[ bị thương tổn: Lâm thời co rút +45%; lâm thời tốc độ +58%... ]
Ngoài đau đớn, Trần Vũ không cảm thấy khó chịu nào khác.
Ngược lại thì cảm giác hành động của mình càng lúc càng nhanh.
Và khi tính kháng điện ngày càng thấp thì “tác hại” của lưới điện đối với Trần Vũ cũng ngày càng lớn.
Lớn đến mức Trần Vũ chỉ tùy tiện bước ra một bước, liền có thể lưu lại mấy đạo tàn ảnh…
“Nếu kỳ thi tuyển sinh đại học được đặt ở đây. . . Thì tuyệt. Mã Chiến thần cũng phải gọi ta ba ba…”
Tiếc nuối vỗ vỗ tay, đi qua hành lang với tia lửa và tia chớp đến tận cửa hang.
Cầm ngang Đường đao, ngăn ở trước ngực, Trần Vũ thận trọng tiến lên, chậm rãi xuyên qua bức màn ánh sáng chói mắt.
Khi hắn hoàn toàn đi qua cửa hang và nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, cả người triệt để choáng váng.
“Mẹ kiếp? !”
“Đây là… Cái gì? !”
...
Khi Trần Vũ đi qua hành lang và nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả người đứng sững sờ tại chỗ.
Đất cằn cỗi.
Bầu trời đầy bụi.
Tòa nhà chọc trời sụp đổ và rách nát.
Trên đường nhựa cỏ dại mọc um tùm. . .
Hết thảy đều yên tĩnh, chỉ có gió bấc gào thét thổi qua, phổ nhạc một bài ca thê lương.
Một vệt đau thương, một vệt tuyệt vọng, bất giác ập đến lồng ngực của Trần Vũ.
Thế giới này tại sao lại bị sụp đổ?
Dường như không có bất kỳ hy vọng nào. . .
Kinh ngạc tiến lên vài bước, hắn quay đầu lại, trong mắt không tránh khỏi lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Đây là. . . Phi thuyền?”
“Hóa ra không gian kim loại trong ‘dị cảnh’ chỉ là nội thất của một con tàu vũ trụ. . .”
“Chân chính ‘Dị cảnh’ là ở bên ngoài. . .”
Nắm chặt Đường đao, Trần Vũ trấn định tinh thần, thận trọng tiến lên thăm dò.
Giống như bên trong phi thuyền, bên ngoài cũng chứa đầy phóng xạ, nhưng nồng độ cao hơn hàng trăm lần. Dù là có người sống ở đây đi nữa thì cũng sẽ nhanh chóng tử vong.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất