Chương 172: Lại vào dị cảnh (6) Chương 172: Lại vào dị cảnh (6)
Bầu trời đầy những đám mây màu khói xám xịt, có vẻ nặng nề, trầm mặc.
Trần Vũ càng xem càng cảm thấy đó là bụi phóng xạ. . .
Mười bước.
Trăm bước.
Ngàn bước. . .
Không bao lâu, hắn băng qua đám cỏ dại với những cành lá khô héo, và đến rìa thành phố với “những mái hiên còn sót lại và những bức tường vỡ”.
Trên mặt đường nhựa, nơi nơi đều có thể nhìn thấy những khối đá bị chia cắt, những mảnh kính vỡ, những chiếc túi tiện lợi và những chai cola nhựa.
Cúi xuống, Trần Vũ rút một biển số xe màu xanh lá cây sắp bị rỉ ra khỏi đất.
“Hô. . .”
Thổi bay lớp bụi và nhìn rõ dòng chữ trên tấm biển, thân thể Trần Vũ lập tức ớn lạnh.
Đó là một loại cảm giác ớn lạnh sâu đến trong xương. . .
Chỉ thấy hai chữ đầu tiên trên biển số xe, lại là Jin Q. . .
Jin Q, đại diện cho thành phố Thanh Thành!
“. . .”
Đứng tại chỗ, Trần Vũ trầm mặc hồi lâu.
“Lạch cạch.”
Ném đi biển số xe, hắn bước tiếp với vẻ mặt nghiêm túc.
Trong tàn tích, đã nhìn không ra tình trạng ban đầu của thành phố Thanh Thành.
Dưới sự bào mòn của thời gian, ngoài thủy tinh và nhựa ra, thì nền văn minh của con người rất dễ bị hao mòn qua năm tháng.
Vượt qua từng mảnh gạch đá gạch ngói vụn, đi đến một khu vực tương đối bằng phẳng, Trần Vũ bất ngờ tìm thấy một sinh vật.
Một con bò.
Một con bò có sừng bằng kim loại và kích thước tương đương với một con voi.
Lúc này, con bò đang gặm cỏ. Khi gặp được mảnh bê tông vỡ, nó bất cẩn cắn xuống và nuốt vào bụng.
“Cái sừng này hình như có thể bán lấy tiền. . .”
Đang suy nghĩ, Trần Vũ lặng lẽ giơ lên Đường đao, nấp sau lưng con bò khổng lồ, từ từ đến gần hơn mười mét, đột nhiên bộc phát toàn bộ khí kình, hóa thành một luồng ánh sáng, phóng tới sau lưng con bò khổng lồ như dòng điện.
“Bạch!”
Đường đao đánh xuống, khí thế như hồng!
Vì không biết thực lực của đối thủ nên để đề phòng, Trần Vũ đã sử dụng hết toàn lực.
“Phốc phốc!”
Chỗ mà lưỡi đao đi qua, huyết nhục chảy ngang.
Con bò khổng lồ bị xẻ đôi một cách gọn gàng. Chỉ có da và thịt được nối với nhau, còn nội tạng, ruột và máu chảy khắp mặt đất.
“Ô ô ô —— ”
Con bò khổng lồ rên rỉ vài tiếng, co giật rồi chết.
Trần Vũ: “. . . Liền cái này?”
Trông thật đáng sợ, cứ tưởng nó là một dị thú có cấp bậc hung vật. . .
Kì thực cũng chính là cấp độ của một con voi trên trái đất.
“Cho nên, nơi này là cái đê võ thế giới sao.”
Suy tư, Trần Vũ chặt bỏ hai chiếc sừng của con bò khổng lồ, cho vào túi rồi đi tiếp.
Trong phi thuyền, lối đi ra thế giới bên ngoài có đầy các lưới điện.
Trừ khi là một siêu cao thủ, nếu không thì không ai có thể vượt qua.
Trần Vũ xác định rằng mình có đầy đủ thời gian để thăm dò.
“Hử?”
Đột nhiên, Trần Vũ dừng lại.
Hắn thấy được một cái gì đó quen thuộc.
Quả cầu kim loại!
Hoàn toàn giống với cái ở bên trong “phi thuyền”.
Chỉ có bề ngoài đã bị hư hại, dường như bị lưỡi dao sắc bén xuyên qua. Dầu mỡ đen ngòm chảy khắp mặt đất.
Hắn lập tức đi lên lập tức bước tới, cúi người, nắn vuốt dầu đen.
” Nó chưa đông lại, chắc là vừa hư không được bao lâu. . .”
“Có cái gì đó. . . Đã giết ‘Nó’ .”
Ngồi dậy, Trần Vũ nắm chặt đường đao, lần theo dấu vết lăn của “quả cầu kim loại”, thăm dò về phía trước.
Vì có một trí thông minh nhân tạo đã bị “giết” ở đây, chắc chắn phải có một số còn sống.
Hắn vào dị cảnh, có ba mục đích chủ yếu.
Một, thu thập “Dầu đen”, tăng thực lực lên.
Hai, tìm kiếm “Gien người nguyên bộ chú giải.”
Ba, tìm kiếm “Phục sinh dược tề.”
Khi trình độ khổng lồ của “Dị cảnh ” không bị giới hạn trong phi thuyền nhỏ bé nữa, thì Trần Vũ nhất định phải tìm được những sinh vật có thể giao tiếp và tìm ra nơi được gọi là “khu B”.
Và trí tuệ nhân tạo chính là đối tượng hỏi thăm tốt nhất. . .
Đi được hơn mười phút, Trần Vũ đã bắt gặp vài quả cầu kim loại.
Không có ngoại lệ, chúng đều là “Thi thể.”
Một số vẫn còn đang cháy.
Tiếp tục đi về phía trước, “Thi thể” càng ngày càng nhiều, cuối cùng, Trần Vũ đến một nơi tương tự như một ngôi làng.
Đây là một khu dân cư được tạo thành từ cành cây, gỗ và lá.
Tính ra Hàng trăm quả cầu kim loại đã chết thảm ở đây.
Dầu trơn đã nhuộm đen mặt đất, hỗn hợp thành từng vũng bùn.
Một từ lóe lên trong đầu Trần Vũ——
Đồ sát.
“Bang lang.”
“Bang lang. . .”
Giẫm lên những quả cầu kim loại nằm đầy trên đất, Trần Vũ tìm tới một cái “Phẩm tướng” trông có vẻ ổn, giơ lên, nhẹ nhàng gõ gõ.
“Đương đương đương.”
Âm thanh kim loại thanh thúy vang lên, lòng bàn tay Trần Vũ mơ hồ cảm nhận được rung động bên trong quả cầu.
“Ông. . . Ong ong. . .”
“Còn sống? !”
Trần Vũ kinh ngạc, vội vàng lung lay: ” Này? Có thể nói chuyện sao? Chết chưa vậy?”
“Xì xì xì —— ”
Quả cầu kim loại đang đối diện với vị trí của Trần Vũ, đột nhiên xuất hiện hai chấm nhỏ màu đỏ giống như đôi mắt, chớp chớp.