Chương 59: Chương 59: Mang con của ta đi buông lỏng một chút (2)
Trường trung học chăm chú bồi dưỡng tu luyện ra bao nhiêu khí kình, chỉ có thể dạy dỗ ra một đám pháo hôi…
...
Ngày 27 tháng 6.
Chỉ còn lại 10 ngày là đến thời gian thi đại học.
Ban đêm, lầu hai cửa hàng thuốc lá.
“Lộc cộc.” Uống một ngụm rượu đỏ cuối cùng, Kỳ tỷ đặt chén xuống bàn nhìn chằm chằm Trần Vũ đang ngồi đối diện, nói: “Thi đại học chỉ còn có mười ngày.”
“Đúng vậy a.” Trần Vũ miệng nhai không ngừng, mơ hồ nói không rõ.
“Thực lực tăng đến trình độ nào rồi?”
“Em cảm thấy thi đậu Trạng Nguyên là không có vấn đề gì.”
Kỳ tỷ nhíu mày: “Có thể nghiêm túc một chút hay không?”
“Em đang rất nghiêm túc.” Trần Vũ kẹp một miếng thịt, đặt trong chén của mình, cuộn với một đoàn cơm, nhét vào bên trong miệng: “Chị nhìn vóc người em này, tướng mạo, khí chất. Trạng Nguyên cái từ này, thật giống như là vì em mà tạo ra .”
“Chậc chậc…” Kỳ tỷ bĩu môi: “Nếu cậu có thể thi đậu đại học, tôi đều sẽ lau mắt mà nhìn.”
“Vậy liền đánh cược.”
“Được.” Kỳ tỷ gật đầu: “Nếu cậu có thể thi đậu đại học, chị giúp cậu chào tạm biệt đời trai tơ.”
“...” Miệng Trần Vũ ngừng nhai lại, trầm mặc ba giây: “Được rồi, đánh bạc là không tốt, em còn là học sinh…”
“Chị nói là tìm một cô gái xinh đẹp giúp cậu cáo biệt xử nam.”
“Có đôi khi đánh cược nhỏ một chút, vung đắp tình cảm cũng không sai.”
Kỳ tỷ: “... Cô gái xinh đẹp đó chính là chị.”
Trần Vũ: “Nhưng mà con người thường được một tấc lại muốn tiến một thước, cho nên việc đánh bạc này có thể không dính, tận lực không dính…”
“Ầm!” Kỳ tỷ bỗng nhiên vỗ bàn một cái: “Trần Vũ! Cậu có ý tứ gì? ! Ghét bỏ chị sao?”
“Không có không có không có…”
“Dáng người của chị không hấp dẫn sao?”
“Hấp dẫn.”
“Cậu thật quá đáng! Cút khỏi nhà tôi đi!”
“Em không nỡ bỏ chị.” Trần Vũ vừa ăn vừa nói.
“Cậu là không nỡ cơm của tôi thì có.” Kỳ tỷ cười lạnh: “Em vẫn là một thằng nhóc con nên không hiểu được sự quyến rũ của một phụ nữ thành thục. Sẽ có lúc cậu hối hận.”
Trần Vũ: “... Chắc vậy.”
“Đi.” Kỳ tỷ đột nhiên đứng lên kéo lấy Trần Vũ : “Theo tôi đi.”
“... Đừng! Chị bình tĩnh một chút!” Trần Vũ luống cuống: “Em thừa nhận chị rất quyến rũ rồi được không…”
“Cậu nghĩ gì thế? Tôi chỉ là muốn dẫn cậu đi ra ngoài, tìm một chỗ để biểu hiện ra mị lực của mình mà thôi.”
“Ngài vốn là rất có mị lực…”
“Còn ăn!” Kỳ tỷ đánh rụng Trần Vũ đũa: “Cơm chùa liền ăn ngon như vậy?”
” Hương vị cơm chùa, chủ yếu là ăn không mệt…”
...
Dưới sự cường thế của Kỳ tỷ, Trần Vũ cuối cũng vẫn là xuống lầu cùng với nàng, đi về phía đường phố thương nghiệp.
Lối đi bộ hai bên treo đầy đèn lồng đều tỏa ra ánh sáng màu đỏ.
Tranh chữ, thư pháp, khinh khí cầu, những tấm biển quảng cáo… Mỗi một ngóc ngách đều tràn ngập bầu không khí của kỳ thi đại học.
“Lại đến lúc này hàng năm.” Kỳ tỷ híp mắt giẫm trên giày cao gót, nhìn qua từng cái đèn lồng đỏ: “Hừm… Vẫn là giống như là mấy năm trước như vậy, sử dụng lặp lại sao.”
“Kỳ tỷ, còn có mười ngày là thi đại học, thật ra là chị muốn mang em đi ra ngoài thả lỏng một chút phải không.” Trần Vũ ngáp một cái: “Chúng ta ở trong tâm sự không phải là buông lỏng rồi sao.”
“Cậu không hiểu.” Kỳ tỷ khoát khoát tay: “Một lát chị dẫn cậu đi một nơi tốt. Để cậu nhìn xem một chút, cái gì gọi là buông lỏng chân chính.”
Hai người một trước một sau đi một hồi.
Kỳ tỷ càng đi càng chậm, cuối cùng đứng trước một cây nhãn lớn ở trong một công viên nhỏ.
“Sao không đi nữa?” Trần Vũ vô ý thức lui lại một bước, nhìn hết đông rồi nhìn tây: “Chẳng lẽ là chị… Muốn ở dã ngoại… Cái này tuyệt đối không thể gọi là buông lỏng.”
“...”
Kỳ tỷ cũng không có cùng Trần Vũ đấu võ mồm. Mà là im lặng nhìn xem vỏ của cây nhãn lớn này, nói khẽ: “Chị đã từng, có một nguyện vọng.”
“Nguyện vọng gì?”
“Tự đưa con của mình đi thi đại học.”
Cảm giác được bầu không khí đang biến hóa, sắc mặt Trần Vũ khôi phục đứng đắn.
Đưa tay, vuốt ve những dấu vết loang lổ trên vỏ cây , Kỳ tỷ mỉm cười: “Chị và anh rể của em quen nhau ở trên lôi đài của một kỳ thi đại học. Thi vào cùng một trường đại học, học tập cùng một chuyên nghành, cuối cùng kết hôn.”
“Bọn chị trở lại quê quán này, ở ngay trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, ngay tại trên cây nhãn này khắc xuống từng cái vết tích này.” Kỳ tỷ chỉ vào vết cắt mơ hồ có thể thấy được trên vỏ cây rồi hỏi: “Biết đây là cái gì sao?”
“Không biết.”
“Đây là một bảng đo chiều cao. Mỗi vết ngang là mười centimet, hết thảy hai mươi vết.”
Trần Vũ tiến lên trước, cẩn thận quan sát: “Ừm… Giống như còn có hai vết khác nữa?”
“Hai vết đó là đặc thù.” Kỳ tỷ ánh mắt mê ly: “Đó tưởng tượng của chúng tôi về đứa con của mình, chiều cao mà con của chúng tôi đạt đến khi thi đại học. Chị cho là nó cao đến khoảng này, anh rể cậu thì cho là nó cao đến khoảng kia.”
“Sau đó thì sao.” Trần Vũ hỏi.