Chương 332: Tai Họa Giáng Đầu
Nữ phụ huynh kia cười lạnh với nam phụ huynh:
- Ta làm thế nào mắc mớ gì tới ngươi. Ngươi muốn con ngươi làm bạn với lưu dân cứ tự nhiên, ta thì không muốn!
Nam phụ huynh nghẹn họng, hắn cũng không muốn chấp nhặt với nữ nhân.
Tiểu Ngọc Tỷ cười lạnh:
- Vậy ta không cho chúng chuyển lớp thì sao?
- Không chịu?
Nữ phụ huynh kia đứng thẳng người, chống nạnh nói:
- Ngươi không chịu thì không chuyển hả? Ngươi thử hỏi phụ huynh toàn lớp coi có ai “không chịu” không? Phụ huynh hơn 30 học sinh mà chịu lùi bước trước một mình ngươi?
Tiểu Ngọc Tỷ nói:
- Ngươi đứng lên nói chuyện với ta. Ta đứng ngươi ngồi có lễ phép không? Đây là người trong hàng rào?
Nhan Lục Nguyên phì cười, Vương Đại Long bên cạnh cũng ngu ngơ nhìn như đang xem trò hay vậy.
Nữ phụ huynh nhất thời tức giận. Chiều cao vẫn là nỗi đau của ả. Những người khác không ai động tới, kết quả bây giờ lại bị Tiểu Ngọc Tỷ đem ra trào phúng.
Ả cao giọng:
- Dòng thứ thiếu giáo dục, ai cho phép ngươi nói thế với ta? Cẩn thận ngươi…
- Cẩn thận cái gì?
Tiểu Ngọc Tỷ cười nói:
- Cẩn thận ngươi nhảy lên đánh vào đầu gối ta hả?
Bấy giờ, Nhan Lục Nguyên cười đau cả bụng. Hắn ngồi ngửa đầu nhìn Tiểu Ngọc Tỷ, rõ ràng thân thể này gầy yếu nhưng trong mắt hắn bỗng dưng cao lớn hơn nhiều.
Cô gái gầy yếu vì hắn và Nhâm Tiểu Túc mà trở thành bà quản gia nấu cơm giặt quần áo. Rõ ràng trước kia nàng tiêu tiền như nước, nay lại nguyện ý vì vài đồng tiền mà trả giá với người bán rau cả nửa ngày.
Hiện giờ nàng càng giống anh hùng, cố gắng hết sức bảo vệ Nhan Lục Nguyên không bị tổn thương.
Ngày bình thường, kỳ thật Nhan Lục Nguyên cảm thấy Tiểu Ngọc Tỷ thật phiền. Vì trước khi ăn cơm nàng bắt hắn rửa tay, trời lạnh lại bắt hắn mặc quần dài, hắn không thích ăn rau nhưng vẫn phải ăn, vì Tiểu Ngọc Tỷ bảo phải ăn uống cân đối.
Thế nhưng quay đầu nhìn lại, tất cả đều là sự ấm áp của người thân.
Dường như có Tiểu Ngọc Tỷ, nhà của họ mới trở thành gia đình. Nếu không có Tiểu Ngọc Tỷ, cái nhà này như thiếu một loại cảm giác ôn hòa nào đó.
Nữ phụ huynh nhìn Tiểu Ngọc Tỷ, ả tức nghẹn họng nửa ngày không nói nên lời. Ả muốn xông tới tát Tiểu Ngọc Tỷ nhưng bị nàng né kịp. Một tay kia mạnh tới mức ả tự vỗ vào lưng mình, khiến mắt kính đang đeo cũng bị văng mất.
Sau khi né được, Tiểu Ngọc Tỷ cũng không thừa thắng xông lên mà ngược lại lùi về phía sau.
Lúc này những phụ huynh khác nhanh chóng tiến lên ngăn cản. Nữ phụ huynh kia muốn tiến lên đánh lần nữa. Một cái tán này Tiểu Ngọc Tỷ chiếm tiện nghi, dường như nàng cũng không ngờ sẽ có một màn này.
Phải biết rõ, xuất thân là lưu dân thì dù là nam hay nữ, đánh nhau đều hung hãn hơn người trong hàng rào nhiều.
Bỗng nhiên có người nói:
- Bằng không nghe ý kiến của bọn nhỏ thử xem? Coi thử chúng muốn thế nào?
Kết quả một đứa bé lên tiếng:
- Từ sau khi họ tới, trong lớp thường có chuyện mất bút mất cục tẩy…
Rốt cục Tiểu Ngọc Tỷ nhịn không được chửi ầm lên:
- Ngậm cái mõm chó thối của ngươi lại. Con cái nhà ai lại dạy ra có tính cách khốn nạn vu oan hãm hại người khác hả? Bút và tẩy ai mà không có, ta còn mua cho hai đứa nhỏ rất nhiều, trộm bút trộm tẩy của ngươi làm cái quái quỷ gì?
Kết quả nữ phụ huynh vừa bị đánh khi nãy liền bạo phát:
- Ngươi cũng dám nói con ta như vậy! Đúng là thứ thô tục, hẳn lúc ở ngoài hàng rào ngươi cũng chẳng làm chuyện gì đứng đắn, tiền của ngươi cũng chẳng sạch sẽ gì!
Nhan Lục Nguyên ngây ngẩn cả người. Hắn bỗng quay đầu nhìn Tiểu Ngọc Tỷ thì phát hiện miệng lưỡi bén nhọn Tiểu Ngọc Tỷ lại giật mình đứng chết trân.
Đó là vết sẹo đau đớn nhất trong lòng nàng, nay bỗng nhiên lại bị người khác rạch ra, chảy máu.
Giờ khắc này thần sắc Tiểu Ngọc Tỷ có chút mờ mịt, lại thêm phần bất lực. Có như một con thú nhỏ bị thương.
Thời gian tâm tối đó vẫn mãi là bóng mờ trong lòng Tiểu Ngọc Tỷ. Đây cũng là nguyên nhân khiến nàng cảm thấy bản thân không thể dung nhập vào cái nhà này.
Cũng không phải hai anh em Nhâm Tiểu Túc đối với nàng không tốt. Chỉ là… nàng cảm thấy mình không xứng.
Sáng sớm hôm nay, Lý Tiểu Ngọc cảm thấy thế giới tươi đẹp vô cùng. Nàng phảng phất như có thể trèo khỏi địa ngục trong giấc mộng giữa kheo để tới thế gian tươi đẹp. Có điều trong chớp mắt nàng lại lần nữa bị kéo vào chốn địa ngục đó.
Nữ phụ huynh kia thấy được bộ dáng của Tiểu Ngọc Tỷ thì đắc ý:
- Nhìn đi! Nhìn đi! Ta nói có sai đâu, bị ta nói trúng rồi!
Nhan Lục Nguyên nhìn ả:
- Ta cảnh cáo ngươi, không được nói nữa.
- Mắc gì không được nói…
Âm thanh nữ gia trưởng hung ác:
- Nữ nhân lăng loàn mà cũng dám tới họp phụ huynh!
Nhan Lục Nguyên gào thét:
- Ta đã nói, ngươi không được nói nữa!
Vừa dứt lời, Nhan Lục Nguyên xông qua đám người táng một cái lên mặt nàng. Rất nhiều người thấy Nhan Lục Nguyên xông tới muốn tiến lên ngăn cảm. Thế nhưng khi chạm tới Nhan Lục Nguyên, họ lại phát hiện bản thân không cản được.
Khí lực thiếu niên to lớn kinh người! Trong phòng học một mảnh người ngã ngựa đổ, ngay cả bàn cũng bị lật lên!
Nhưng trong lúc Nhan Lục Nguyên chuẩn bị giết người thì Tiểu Ngọc Tỷ ôm sau lưng hắn, nhẹ giọng nói:
- Lục Nguyên, chúng ta về nhà thôi.
Nhan Lục Nguyên lẳng lặng đứng đó, nước mắt lẳng lặng chảy dài. Tiểu Ngọc Tỷ lần nữa nhẹ giọng nói:
- Lục Nguyên, chúng ta về nhà thôi.
- Được, Đại Long, chúng ta đi.
Nhan Lục Nguyên kéo tay Tiểu Ngọc Tỷ rời đi. Hắn không muốn đi học nữa.
Vương Đại Long đuổi theo sát, trước khi rời đi hắn quay đầu nhìn nữ phụ huynh phun một bãi nước bọt. Vừa rồi, Nhan Lục Nguyên ra tay quá nặng. Thế nên đến tận bây giờ, nữ phụ huynh vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Trên đường về nhà, Tiểu Ngọc Tỷ nắm thật chặt tay Nhan Lục Nguyên. Nàng sợ hắn sẽ vọng động giết người. Nàng biết, nếu Nhan Lục Nguyên dùng người máy nano, e rằng vừa rồi trong phòng học máu chảy thành sông, không ai ngăn được hắn.
Mà nàng cầm tay Nhan Lục Nguyên nhanh chặt như thế là sợ mất đi Nhan Lục Nguyên, cũng sợ thằng bé sẽ rời khỏi nàng.
Nhưng vào lúc họ sắp về tới nhà thì bỗng nhiên có một chiếc xe hơi lao tới. Người trong xe giẫm mạnh chân ga.
Người đi đường kinh hô, thế nhưng chủ xe vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục tăng tốc.
Cỗ xe trên đường như tử thần gào thét mà tới.
Trong lúc nó sắp đụng phải Nhan Lục Nguyên thì Nhan Lục Nguyên như biết trước, hắn kéo Tiểu Ngọc Tỷ tới khu vực an toàn.
Tiểu Ngọc Tỷ ngơ ngác nhìn Nhan Lục Nguyên:
- Ngươi…
Năng lực Trớ Chủ là Tiểu Ngọc Tỷ giúp Nhan Lục Nguyên phát hiện ra. Cho nên Tiểu Ngọc Tỷ cũng biết Nhan Lục Nguyên có năng lực này, càng biết Nhan Lục Nguyên sẽ gặp phản phệ thế nào.
Bỗng nhiên Tiểu Ngọc Tỷ thấp giọng hỏi:
- Ả chết rồi sao?
Nhan Lục Nguyên đứng bên cạnh Tiểu Ngọc Tỷ, bình tĩnh nói:
- Hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Đi, chúng ta về nhà.
Tiểu Ngọc Tỷ lôi kéo Nhan Lục Nguyên. Nàng quật cường lại bất lực kiên cường kéo Nhan Lục Nguyên đi.
Lúc dịch tới chương này, mình như cảm nhận được sự dày xéo trong lòng Tiểu Ngọc Tỷ và cảm giác bất lực nhìn người nhà mình bị tổn thương của Nhan Lục Nguyên. Cuộc đời ai mà không có lần vấp ngã, quan trọng là biết đứng lên thay vì lún sâu vào trong vũng lầy đó. Nếu nói Trần Vô Địch lần nữa thắp lên ánh sáng tưởng đã tắt trong lòng Nhâm Tiểu Túc thì hai anh em Nhâm Tiểu Túc và Nhan Lục Nguyên chính là ánh sáng soi rọi địa ngục của Tiểu Ngọc Tỷ. Chúc các bạn dù vấp ngã bao nhiêu lần vẫn sẽ giữ được ánh sáng trong tâm hồn!