Chương 519: Giang Hồ
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc đã quay lại thị trấn bên ngoài hàng rào 61. Khi hắn vừa tới Trung Nguyên, nơi đầu tiên Nhâm Tiểu Túc tới chính là chỗ này, hắn còn mua nhà, trong sân lại có khoai tây xạ thủ.
Đúng như Nhâm Tiểu Túc dự đoán, vừa vào sân nhỏ hắn đã thấy người nằm rải rác vì bị khoai tây xạ thủ tấn công.
Nhâm Tiểu Túc thở dài, e rằng bây giờ căn nhà này đã trở thành nhà ma trong thị trấn, muốn bán lại có hơi khó à nha.
Nhâm Tiểu Túc dọn dẹp nhà cửa một lát rồi đi thẳng tới quán rượu.
Tới nơi, tiên sinh kể chuyện đang kể chuyện mới.
Nhâm Tiểu Túc tỉ mỉ nghe, thì ra là chuyện Hứa Chất được cứu.
Lại nghe tiên sinh kể chuyện nói:
- Có lẽ các vị vẫn chưa biết thế giới này đã biến hóa lý kỳ thế nào, mà thiếu niên thần bí lại dẫn theo nha hoàn của hắn đi tới một vùng trời mới…
Ngồi xuống, Nhâm Tiểu Túc cười bảo tiểu nhị đem tới một phần bánh bao canh thịt. Tiểu Lộc ngồi bên cạnh tiên sinh kể chuyện tựa như không thấy Nhâm Tiểu Túc.
Thiếu niên có phần buồn bực, hắn mới đi có vài ngày thì không ai nhận ra hắn nữa. Ngay cả tiểu nhị trong quán cũng ngó lơ Nhâm Tiểu Túc.
Khi Nhâm Tiểu Túc chuẩn bị đi tới chỗ ngồi ngay cửa sổ quen thuộc thì hắn phát hiện nơi đó đã có một nữ nhân đội mũ lưỡi trai màu đen an vị.
Hắn từng gặp qua nữ nhân này rồi, lúc trước thiếu chút nữa hắn đã nhận nhầm đối phương thành Dương Tiểu Cận!
Chỉ thấy nữ nhân này ăn mặc y phục tác chiến gọn gàng, chân mang một đôi giày chuyên cho việc chiến đấu, đế giày được lắp tấm thép, nữ nhân bình thường sẽ không mang loại trang phục này.
Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng nói gì, chỉ chọn một vị trí khác ngồi xuống. Bỗng nhiên hắn ý thức được, có lẽ việc Tiểu Lộc, tiểu nhị cùng tiên sinh kể chuyện ngó lơ mình có liên quan tới nữ nhân này.
Chẳng lẽ đối phương là siêu phàm giả?
Nhâm Tiểu Túc cũng không xác định, thế nhưng hắn nhận ra, lai lịch nữ nhân này chắc chắn không nhỏ.
Chỉ là, vì sao một nữ nhân như vậy lại xuất hiện ở thị trấn?
Giống như thường ngày, Nhâm Tiểu Túc cẩn thận tác tách nửa cái bánh bao ra từ từ ăn, vừa tách hắn vừa nghe tiên sinh kể chuyện khen ngợi mình….
Nữ nhân đội mũ lưỡi trai màu đen không nói gì từ đầu tới cuối, thậm chí còn chẳng ngẩng đầu nhìn Nhâm Tiểu Túc một cái. Nàng chỉ đơn giản ngồi đó uống rượu, cứ như uống rượu sẽ không say vậy.
Nhâm Tiểu Túc ăn xong bánh bao thì rời đi, mãi tới tối mới nghe được tiếng gõ cửa.
Hắn tới bên cạnh cửa, thậm chí còn cẩn thận tới mức không đứng đối diện cửa mà núp sau tường gạch bên cạnh hỏi:
- Ai?
- Là ta?
Đây là tiếng của Tiểu Lộc.
Nhâm Tiểu Túc mở hé cửa, Tiểu Lộc uyển chuyển lách vào:
- Ngươi có thấy nữ nhân đội mũ lưỡi trai không?
Nhâm Tiểu Túc ừ một tiếng.
- Sau khi nàng ta tới, ông nội dặn ta và tiểu nhị có gặp ngươi cũng phải xem như không quen…
Tiểu Lộc nói tiếp:
- Lúc trước nàng từng tới một lần rồi, còn vào nhà nói chuyện với ông ta. Thế nhưng họ nói gì thì ta không biết, khi ấy ông nội sai ta đi mua xì dầu.
Tiểu Lộc nói một hơi, dường như nàng sợ Nhâm Tiểu Túc hiểu lầm gì đó. chung quy ban ngày nàng đã ngó lơ Nhâm Tiểu Túc mà.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu cười:
- Ta còn tưởng các ngươi đã quên ta rồi. Bất quá đến cùng nữ nhân kia là người nào lại khiến ông nội ngươi cảnh giác như thế?
- Cái này thì ta không rõ lắm. Ta chỉ biết nàng là một siêu phàm giả rất lợi hại. Sao lần này ngươi đi làm nhiệm vụ lại kéo dài tới nửa tháng vậy?
- Ừ, nhiệm vụ có hơi xa…
Nhâm Tiểu Túc đáp.
- Là nhiệm vụ ở Chu thị?
Tiểu Lộc hiếu kỳ hỏi.
Kết quả Nhâm Tiểu Túc cười mà không nói, hắn không trả lời vấn đề này.
Tiểu Lộc lại hỏi:
- Ngươi có biết dùng súng ngắm không người dẫn theo nha hoàn không phải ngươi chứ?
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Súng ngắm gì cơ?
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc mới nhận ra, nguyên lai Tiểu Lộc và tiên sinh kể chuyện đã đoán được hắn. Bất quá vì hành động lần này hắn ẩn nấp quá kỹ nên đối phương không chắc chắn thôi.
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Ngươi thấy ta giống người có nha hoàn không?
- Đúng rồi, ngươi chỉ có một người thôi…
Tiểu Lộc an tâm gật đầu:
- Ngày mai ngươi có tới quán rượu nữa không?
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Có nữ nhân lai lịch không rõ ràng ở đó, ta sẽ không thường xuyên tới quán rượu nữa. Ngày mai ta sẽ rời đi.
- Ngươi đi đâu?
Tiểu Lộc nháy mắt hỏi.
- Tới chợ đêm bên ngoài Lạc thành.
Nhâm Tiểu Túc không hề giấu diếm.
- Vậy ngươi còn trở về không?
- Còn…
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Gian phòng này của ta mà. Nếu nữ nhân kia đi, ngươi hãy ném một nắm cỏ dại vào sân cho ta, ta sẽ biết.
- Được rồi, ta về đây, ngươi nhớ cẩn thận.
Tiểu Lọc có chút uể oải.
Kỳ thật nàng rất muốn đi ra ngoài với Nhâm Tiểu Túc, thế nhưng nàng biết ông nội sẽ không cho.
Nói xong, Tiểu Lộc lại chui ra ngoài, biến mất trong bóng đêm. Trong nhà chỉ còn lại mùi hương của Tiểu Lộc. Dường như trước khi đến, đối phương đã xức một ít nước hoa, không phải loại nước hoa rẻ tiền trên thị trấn mà rất dễ ngửi.
Tiểu Lộc cúi đầu vào nhà, tiên sinh kể chuyện tức giận nói:
- Đi đâu đó???
- Ta… ta ra ngoài nghe ngóng chút chuyện…
Tiểu Lộc giải thích.
- Hắn vừa về ngươi đã mất hồn mất vía, có phải lại đi tìm hắn không?
Tiên sinh kể chuyện đen mặt:
- Đã nói với ngươi bao nhiêu lần. Loại người này rất nguy hiểm, đi theo hắn không an toàn.
- Ông nội…
Tiểu Lộc tội nghiệp nói:
- Ta muốn ra ngoài tham thú…
- Ngươi muốn đi làm nha hoàn cho hắn hả!
- Như vậy có gì không tốt đâu!
Tiểu Lộc quật cường lên tiếng.
Tiêu sinh kể chuyện sửng sốt nửa ngày rồi lại thở dài:
- Ngươi còn nhỏ, thân hắn bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực kia. Ngươi không thể theo hắn được.
- Nhưng con cũng rất giỏi mà.
Tiểu Lộc không phục.
- Ngươi nghe thêm nhiều chuyện xưa nữa sẽ hiểu rõ giang hồ hiểm ác cỡ nào…
Tiên sinh kể chuyện thành khẩn nói.
- Vì sao?
- Vì thứ nguy hiểm nhất thế giới này không phải vũ khí nóng hay siêu phàm giả mà là lòng người. Ngươi có biết đến cùng giang hồ mang bộ dáng gì không…
Tiên sinh kể chuyện mỉm cười.
- Được rồi, vậy ta còn phải nghe tới lúc nào nữa…
Tiểu Lộc gác cằm lên bàn, ngơ ngác nhìn trước mặt.
- Nghe thêm một năm nữa, sau một năm ta sẽ cho ngươi đi…
Tiên sinh kể chuyện nói.
Nói tới đây, tiên sinh kể chuyện chỉ nghe tiến Tiểu Lộc gấp giấy:
- Ngươi làm gì vậy?
- Gấp hạc giấy a..
Tiểu Lộc cười tủm tỉm.
Nội tâm tiên sinh kể chuyện tuyệt vọng, nghiệp chướng a!
Trước khi Nhâm Tiểu Túc tới, tiên sinh kể chuyện luôn mong nữ nhân kia có thể ăn xong điểm tâm sáng rồi sớm sớm rời đi. Có người như thế ngồi nghe ông kể chuyện xưa mỗi ngày thật sự rất áp lực.
Cũng không phải tiên sinh kể chuyện sợ nữ nhân kia có uy hiếp gì với ông. Chung quy hai bên không có xung đột lợi ích gì mà nữ nhân kia biết rất nhiều chuyện, hại ông không thể biên loạn chuyện xưa…
Còn bây giờ, điều tiên sinh kể chuyện phiền nhất không phải nữ nhân mà là Nhâm Tiểu Túc.
Từ tận đáy lòng, tiên sinh kể chuyện hi vọng Nhâm Tiểu Túc có thể ăn xong điểm tâm sáng rồi cút xéo cho mong, đừng có ở lại hàng rào 61 gây họa cho cháu gái ông nữa.