Chương 524: Lên Đường
Sau khi trợ lý Phương Trì rời khỏi, hai bên cứ như chưa có gì xảy ra. Dù có gặp mặt thì mọi người cũng tự hiểu không nhắc tới chuyện tối hôm đó.
Nói thật, tối hôm qua Lý Nhiên uống rất nhiều nên có phần không nhớ rõ khi đó đã xảy ra chuyện gì. Nàng chỉ biết chắc đã có sự kiện gì đó, thế nhưng mọi người đều chỉ nói Lý Nhiên bị đánh ngất xỉu mà thôi.
Việc này khiến Lý Nhiên có phần không vui. Nàng đã chủ động tới phòng của Nhâm Tiểu Túc mà kết quả Nhâm Tiểu Túc lại đánh ngất nàng? Mị lực nàng kém như vậy à?
Mà phía bên này, Nhâm Tiểu Túc đã chẳng nghĩ tới chuyện đêm hôm ấy nữa. Hắn chỉ nghĩ làm sao để trợ giúp Chu Nghênh Tuyết hoàn thành nhiệm vụ trong suốt quá trình biểu diễn mà thôi.
Trừ nhiệm vụ bảo hộ ra, Chu Nghênh Tuyết còn cần hoàn thành thêm hai nhiệm vụ nữa vào trước đầu xuân, như vậy nàng mới có tư cách tham gia tuyển chọn của An kinh tự.
- Lão bản, đoán chừng phải tới cuối năm nhiệm vụ bảo hộ mới kết thúc. Lúc trước, chúng ta đã bỏ qua một nhiệm vụ cấp A rồi…
Chu Nghênh Tuyết phàn nàn:
- Thời gian trôi qua nhanh như vậy, lỡ là không đủ nhiệm vụ thì sao?
Nhâm Tiểu Túc bất đắc dĩ nói:
- Đừng gấp, ta có cách.
Nhiệm vụ này nhận sai đều do hắn…
Ba ngày sau, trợ lý Phương Trì bỗng tới báo cho họ là đội ngũ chuẩn bị lên đường. Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết không có ý kiến gì, họ hy vọng đám người này tuần diễn nhanh nhanh chút, ngàn vạn lần đừng chậm trễ.
Đội tuần diễn chuẩn bị riêng cho Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết riêng một chiếc điện thoại. Vốn có tài xế phục vụ sẵn nhưng Chu Nghênh Tuyết cự tuyệt.
Hơn nữa, nàng còn tỉ mỉ kiểm tra hộp đen trong xe một lần. Sau khi xác định không có máy nghe lén và thiết bị định vị mới an lòng.
Chung quy nàng thường xuyên phải nói chuyện bí mật với Nhâm Tiểu Túc, bị người khác nghe lén thì không tốt lắm.
Trước khi lên xe, Nhâm Tiểu Túc và Lý Nhiên chạm mắt nhau. Kết quả Nhâm Tiểu Túc phát hiện, Lý Nhiên cố ý không nhìn Nhâm Tiểu Túc, toàn nhìn xung quanh hắn, cứ như hắn không tồn tại vậy.
Hành động này chẳng khác nào một loại tuyên chiến không tiếng động: Ta đặc biệt chướng mắt ngươi, hôm đó tới phòng ngươi chỉ đơn giản là ban ân với ngươi mà thôi! Nói khó nghe hơn là, sủng hạnh!
Rõ ràng hai bên không mở miệng nói chuyện nhưng trong nháy mắt Nhâm Tiểu Túc có thể thông qua ánh mắt mà tự hiểu ý của đối phương…
Mấy nhân viên khác thì hiếu kỳ đánh giá Nhâm Tiểu Túc. Đêm hôm đó rất nhiều người biết Lý Nhiên uống say rồi đi tìm Nhâm Tiểu Túc. Cho nên mọi người thật muốn hỏi thiếu niên, rốt cục đêm hôm đó có xảy ra chuyện gì không.
Tóm lại, vì chuyện hư hỏng kia mà Nhâm Tiểu Túc bỗng dưng trở thành tiêu điểm trong cả đoàn…
Sau khi Chu Nghênh Tuyết lên xe, nàng úp mặt lên tay lái cười gần nửa tiếng đồng hồ, mãi tới khi Nhâm Tiểu Túc đen mặt khó chịu mới vội vàng dừng lại.
Chu Nghênh Tuyết nói lảng sang chuyện khác:
- Khục khục, đội tuần diễn có hơn 20 chiếc xe. Ta thấy phía sau còn có xe tải chở đồ nữa nha.
- Bên trong đều là âm ly, dụng cụ hòa khí, ta đã nhìn qua rồi…
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói.
Bấy giờ, Chu Nghênh Tuyết sững sờ. Nàng không biết Nhâm Tiểu Túc điều tra đội tuần diễn này khi nào.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Chu Nghênh Tuyết, nói:
- Loại chuyện này hẳn là do ngươi làm mới đúng. Vì không còn làm trong tình báo nữa mà dần bớt cảnh giác hơn rồi.
Chu Nghênh Tuyết thấp giọng đáp:
- Vâng.
Đoàn xe xuất phát, trạm thứ nhất là Chu thị khiến Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết không thể không đề phòng. Vạn nhất bại lộ thân phận thì thật sự rất lúng túng.
Đoàn đội này vừa hoàn thành chuyến tuần diễn ở Vương thị, bây giờ còn lại Chu thị và Khổng thị nữa.
Đoàn tuần diễn bắt đầu với Chu thị rồi sẽ tới Khổng thị, cuối cùng là Lạc thành của tập đoàn Thanh Hòa, sau đó sẽ quay về chợ đêm.
Cũng may đoàn tuần diễn không tính đi tới 8 hàng rào của Hỏa Chủng, bằng không tình hình của hai người họ lại càng thêm nguy hiểm.
Nói thật, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, đúng là Trung Nguyên an toàn hơn nhiều. Đội tuần diễn nhiều người như vậy mà không xảy ra chuyện. Lý Nhiên và Phương Trì bảo Chu Nghênh Tuyết không can thiệp vào chuyến lưu diễn hẳn cũng có nguyên nhân.
Trong đoàn xe có mười người là một tiểu đội hộ tống. Tuy họ mặc thường phục nhưng khí chất trên người không thể gạt được Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết.
Có thể thấy, ở Vương thị, Lý Nhiên thật sự có chỗ dựa, hơn nữa còn không đơn giản.
Dọc theo con đường, nếu đoàn tuần diễn gặp nạn, rất có thể đối phương sẽ hoài nghi Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết. Chung quy hai người họ là nhân tố thiếu tin tưởng nhất trong đoàn đội này…
Khi đi ngang qua Lạc thành, đoàn xe không hề dừng lại. Nhâm Tiểu Túc nhìn Lạc thành từ xa. Hàng rào này chẳng khác nào những hàng rào khác ở Trung Nguyên.
Nhâm Tiểu Túc nhìn thị trấn bên ngoài hàng rào, thở dài:
- Trong chợ đêm có rất nhiều người ca tụng tập đoàn Thanh Hoàn, nhưng hiện tại xem ra nơi này vẫn phân chia lưu dân và cư dân hàng rào. Bản chất vẫn như các tập đoàn khác.
Hàng rào như một tấm ngăn lớn, ngăn cách lưu dân và cư dân hàng rào.
Kết quả, Chu Nghênh Tuyết giải thích:
- Không phải vậy, nhiều người thích tập đoàn Thanh Hòa cũng như nhiều người thích cứ điểm 178 ở Tây bắc vậy. Vì tiền lương của công nhân là lưu dân ở Thanh Hòa rất cao, đãi không cũng không tệ. Thanh Hòa không tàn nhẫn hút máu lưu dân như những tập đoàn khác. Khi Hứa Khác tiếp nhận tập đoàn và 12 năm trước, hắn đã thay đổi chế độ xã hội nơi đây, hủy bỏ sự khác biệt giữa cư dân hàng rào và lưu dân, triệt để mở rộng cửa.
- Vậy tại sao vẫn miệng cống hàng rào vẫn đóng?
Nhâm Tiểu Túc khó hiểu hỏi.
- Này cũng vì tốt cho mọi người thôi. Thực tế là, lưu dân các nơi nghe được chính sách của Thanh Hòa liền nhao nhao kéo tới, dẫn tới mấy thị trấn không còn ai nữa…
Chu Nghênh Tuyết giải thích:
- Việc này khiến ba tập đoàn lớn còn lại phái người khẩn cấp đàm phán với Thanh Hòa, hy vọng họ đừng làm thế nữa. Hơn nữa, nếu toàn bộ lưu dẫn đều kéo tới Thanh Hòa, tập đoàn của họ cũng không thể chịu nổi. Cho nên Thanh Hòa mới đóng cửa miệng cống, chỉ tăng cao đãi ngộ cho lưu dân nhưng lại hạn chế số lượng.
- Thì ra là thế…
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
- Quả nhiên sự khác biệt sẽ tôn địa vị của ngươi lên. Phàm có một tập đoàn nguyện ý giúp đỡ lưu dân, trong chớp mắt họ sẽ thắng được nhân tâm.
Đoàn xe một đường hướng về phía nam, Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết cũng không biết cùng lúc đó, Hứa Chất đã lên đường đi tới chợ đêm.
Cha của Hứa Chất nói cho hắn biết, thiếu niên thần bí và nha hoàn kia hẳn là nhân vật lớn trong thế giới ngầm. Dựa theo lộ trình hai người họ đi hẳn là tới chợ đêm bên ngoài Lạc thành.
Cho nên Hứa Chất ngay cả lớp cũng không thèm lên mà chạy ngay tới chợ đêm. Có điều hắn ở sảnh khách sạn nửa tháng cũng chẳng thu hoạch được gì, chỉ có thể bất đắc dĩ quay về Lạc thành.
Thân ảnh rực rỡ kia vẫn không thể xóa nhòa trong tâm trí Hứa Chất.