Chương 526: Cứng Rắn Đoạt Nhiệm Vụ
Lý do An Kinh tự không cho Chu Nghênh Tuyết nhận nhiệm vụ cũng rất đơn giản.
Một mặt vì hiện tại Chu Nghênh Tuyết đang chấp hành nhiệm vụ bảo hộ. Tuy mục tiêu nhiệm vụ vừa rồi cũng ở ngay trong hàng rào 77 nhưng một lần nhận 2 nhiệm vụ tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới nhiệm vụ chính rồi.
Nếu trong quá Chu Nghênh Tuyết chấp hành nhiệm vụ mà mà cố chủ bị thương hoặc tử vong sẽ ảnh hưởng tới danh dự của An Kinh tự.
Mặc khác là vì Chu Nghênh Tuyết chỉ có 1 người, không thể tới chợ đêm hội họp với 2 người còn lại. Mà phía bên chợ đêm đã có người xuất phái, đoàn đội bao gồm 3 sát thủ cấp A, so với Chu Nghênh Tuyết càng thêm ổn thỏa hơn.
Cũng không phải nói một người thì không được nhận nhiệm vụ mà là khi có một đội nhận nhiệm vụ thì đội đó sẽ được ưu tiên hơn một người nhận.
Chu Nghênh Tuyết có phần tức giận:
- Rõ ràng chúng ta cách mục tiêu nhiệm vụ gần nhất, mắc gì không cho chúng ta nhận. Hơn nữa căn bản Lý Nhiên cũng đâu cần chúng ta bảo vệ. Trừ phi có hoạt động hội họp, bình thường đâu cho chúng ta CMN tới gần. Cứ thế này chúng ta hoàn toàn dư thời gian đi làm nhiệm vụ khác.
Kỳ thật, Chu Nghênh Tuyết hiểu rõ, quyết định của An Kinh tự là chính xác. Dù sao đối phương cũng không biết bên cạnh nàng còn có Nhâm Tiểu Túc máu lửa. Cho nên dựa theo lẽ thường, Chu Nghênh Tuyết hiểu được Dương Lập Thân có một nhóm vũ trang ở cạnh và cũng nhận được sự bảo hộ của Chu thị.
Sau khi Dương Lập Thần rời khỏi Tây nam tới Chu thị xong, vì hắn hiểu rõ địa lý và phân bố chính trị ở Tây nam nên lập tức được Chu thị bảo vệ, sống của rất tốt.
Tập đoàn nhất định không bỏ qua cách thu thập dữ liệu tiện lợi thế này.
- Lão gia, bây giờ chúng ta phải làm sao?
Chu Nghênh Tuyết hỏi:
- Chúng ta không thể nhận nhiệm vụ mới, thời gian nhiệm vụ chính kéo dài. Họ không cho chúng ta nhận nhiệm vụ, hai nhiệm vụ còn lại khả năng sẽ không hoàn thành kịp đâu.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi nói:
- Ta ra ngoài một chuyên đây.
Tối hôm đó, Lý Nhiên vô tình hữu ý mà tới chỗ của Chu Nghênh Tuyết, giải thích cho Chu Nghênh Tuyết về chuyện ban ngày. Bảo rằng nàng không thể bỏ qua cơ hội gây dựng hình tượng trong lòng công chúng nên mong Chu Nghênh Tuyết đừng để trong lòng.
Bất quá Lý Nhiên còn nói, về sau không cần Chu Nghênh Tuyết tận lực bảo vệ, chỉ có mặt là được.
Tuy nội dung dễ nghe nhưng Chu Nghênh Tuyết không khỏi nghi ngờ, sao Lý Nhiên lại đích thân tới giải thích chuyện này cho nàng biết?
Kết quả Lý Nhiên giải thích xong liền hỏi:
- Nhâm Tiểu Túc đâu rồi?
- À, hắn vẫn còn ở ngoài điều tra…
Chu Nghênh Tuyết giải thích.
Bấy giờ, Chu Nghênh Tuyết mới ý thức được đối phương tới đây là để tìm Nhâm Tiểu Túc. Hơn nữa còn không tìm trực tiếp mà đi đường vòng.
Đợi Lý Nhiên đi rồi, Nhâm Tiểu Túc mới khiêng một người nhảy vào từ cửa sổ. Người được khiêng trên vai hắn đã hôn mê.
Chu Nghênh Tuyết kinh ngạc:
- Lão gia, đây là…
- Dương Lập Thần.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh trả lời.
- Thế nhưng chúng ta không nhận nhiệm vụ, có giết được hắn cũng vô dụng.
Chu Nghênh Tuyết bất đắc dĩ nói.
Nhâm Tiểu Túc vẫn bình tĩnh như cũ:
- Không sao, nếu An Kinh tự đã để sát thủ khác nhận nhiệm vụ. Đám người kia không tìm được mục tiêu nhiệm vụ thì chẳng tương đương với nhiệm vụ thất bại à. Yên tâm, người thấy được ta chết cả rồi. Lần bắt cóc bí mật này rất thành công, không ai biết tung tích Dương Lập Thần đâu.
Chu Nghênh Tuyết nghe xong thì không khỏi choáng váng. Sao lão gia nhà nàng khác biệt vậy, nhiệm vụ cũng có thể đoạt bằng cách này hả?
Chỉ cần sát thủ khác không tìm được mục tiêu nhiệm vụ. Tới lúc đó Chu Nghênh Tuyết có thể nói là nàng tìm ra, vậy chẳng phải An Kinh tự chỉ còn cách để Chu Nghênh Tuyết nhận nhiệm vụ thôi.
Đây là chặn đường đi của người khác, khiến đối phương không còn đường để đi.
Nhâm Tiểu Túc giải thích thêm:
- Ba sát thủ cấp A kia không hoàn thành nhiệm vụ chắc chắn không được tham gia tuyển chọn của An Kinh tự. Ngươi thiếu đi ba đối thủ, đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn mà.
Chu Nghênh Tuyết che mặt, bỗng dưng nàng bắt đầu lo lắng cho đám sát thủ cấp A của An kinh tự kia. Những sát thủ này đụng phải lão gia của nàng e rằng là kiếp trước đã tạo nghiệp, thật sự bất hạnh a…
Chu Nghênh Tuyết trói gô Dương Lập Thần lại rồi nhét khăn vào miệng đối phương, tiếp đó lại nhốt người vào tủ quần áo.
Làm xong nàng mới nói:
- Không thể giấu một người như thế trong phòng a, vạn nhất đối phương giãy dụa thì sao. Mỗi ngày đều có nhân viên khách sạn tới quét dọn.
- Để biển báo cấm làm phiền rồi đừng để hắn tỉnh là được…
Nhâm Tiểu Túc lại nói:
- Trước mắt cứ đợi đã, hàng rào 77 cách chợ đêm không xa. Ta đoán ba sát thủ kia đã tới phụ cận hàng rào, nói không chừng đã vào hàng rào luôn rồi ấy chứ. Chúng ta chỉ cần đợi thêm 3 ngày nữa là có thể nhận lại nhiệm vụ từ An Kinh tự rồi.
Chu Nghênh Tuyết duỗi thẳng lưng. Nàng cảm thấy bản thân đi theo Nhâm Tiểu Túc là quyết định sáng suốt cực kỳ. Đi theo lão gia như vậy, thật sự không có chuyện gì mà hắn không làm được.
Người khác chỉ có thể nhận nhiệm vụ, chỉ có Nhâm Tiểu Túc là trực tiếp đoạt nhiệm vụ của An Kinh tự.
Đương nhiên, nếu không phải cách nghĩ “khác biệt”, Nhâm Tiểu Túc cũng chẳng ngày ngày nghĩ cách đánh cướp sát thủ cấp D rồi.
Chu Nghênh Tuyết đứng dậy đi tới phòng tắm, Nhâm Tiểu Túc nhíu mày:
- Ngươi làm gì vậy?
- Đi tắm…
Chu Nghênh Tuyết cười nói:
- Lão gia muốn tắm cùng à?
- Cút!
- Biết rồi!
...
Ngày hôm sau, ba sát thủ cấp A tới nơi ở của Dương Lập Thần trong hàng rào chỉ thấy thi thể của mấy tên bảo an mà thôi. Dương Lập Thần thì chẳng biết ở đâu.
Họ hỏi An Kinh tự có phải tình báo sai hoặc nhiệm vụ được người khác nhận cùng rồi bị đoạt chăng. Kết quả An Kinh tự trả lời, nhiệm vụ chỉ có tiểu đội của họ nhận, không còn ai khác.
Ba tên sát thủ rơi vào đường cùng, chỉ có thể vận dụng người của mình được an bày ở Chu thị, âm thầm tìm kiếm người chứng kiến sự việc, một bên lại điều tra camera giám sát. Thế nhưng đều chẳng thu hoạch được gì.
Sát thủ cấp A muốn kêu trời. Nói thật, đây là lần đầu họ nhận phải nhiệm vụ kiểu này, ngay cả cái bóng của mục tiêu cũng không thấy được.
Không chỉ đám sát thủ không hiểu mà ngay cả An Kinh tự cũng bó tay…
Ba ngày sau, Chu Nghênh Tuyết gửi một tấm ảnh cho An Kinh tự, trong ảnh là hình Dương Lập Thần bị đánh ngất. Dương Lập Thần suốt ba ngày chỉ uống được vài ngụm nước rồi bị đánh ngất tiếp, nay đã gầy đi một vòng.
Chu Nghênh Tuyết gửi tin nhắn:
“Dương Lập Thần ở trong tay ta, hãy để ta nhận nhiệm vụ.”
Gửi tin nhắn xong, Chu Nghênh Tuyết suy nghĩ:
- Lão gia, chúng ta làm vậy có giống bọn cướp không?
- Không giống lắm…
Nhâm Tiểu Túc phất tay:
- Bất quá ngươi cảm thấy An Kinh tự có cho chúng ta nhận nhiệm vụ không? Chung quy thì cách làm này cũng có hơi quá đáng..
Chu Nghênh Tuyết chấn kinh nhìn Nhâm Tiểu Túc. Lão gia, ngươi cũng biết thế này là quá đáng đúng không! Kỳ thật ngươi vẫn luôn biết mà!
Bấy giờ, An Kinh tự trả lời:
“Có thể giết rồi nhận thù lao.”
Chu Nghênh Tuyết hớn hở, thành công rồi!