Chương 527: Chuyện Ngoài Ý Muốn
Lúc trước, kỳ thật Nhâm Tiểu Túc cũng lo An Kinh tự sẽ không chấp nhận.
Chung quy, dù là kẻ đần cũng đoán ra được ba ngày trước là Chu Nghênh Tuyết cố ý bắt cóc Dương Lập Thần, để người khác không cách nào làm nhiệm vụ.
Cách này này dù thế nào cũng có phần quá mức.
Nhưng dường như An Kinh tự cũng không đặc biệt để ý ai là người hoàn thành nhiệm vụ hoặc hoàn thành thế nào. Thứ đối phương muốn chỉ có kết quả mà thôi, đó là Dương Lập Thần chết.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ một lúc cũng cảm thấy hợp lý. Chung quy lúc trước An Kinh tự không cho Chu Nghênh Tuyết nhận nhiệm vụ là vì lo lắng ảnh hưởng tới nhiệm vụ bảo hộ mà thôi.
Bất quá, nếu An Kinh tự đã không ngại việc hắn đoạt nhiệm vụ thì sau này hắn có thể làm được rất nhiều chuyện….
Nhâm Tiểu Túc kêu Chu Nghênh Tuyết chụp ảnh Dương Lập Thần đã chết rồi gửi cho An Kinh tự.
Chu Nghênh Tuyết bĩu môi:
- Còn phải thấy máu, buồn nôn muốn chết. Nếu không lão gia giết hắn đi.
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày nhìn Chu Nghênh Tuyết:
- Có phải ngươi đã quên ngươi là sát thủ rồi không?!
Chu Nghênh Tuyết cười mỉa:
- Này không phải do lão gia tập cho hả.
Nhâm Tiểu Túc giết Dương Lập Thần rồi để Chu Nghênh Tuyết chụp hình lại. Sau đó hắn vụng trộm chuyển thi thể Dương Lập Thần ra khỏi hàng rào để tránh rắc rối.
Lúc này, chỉ sợ Chu thị đã bắt đầu tìm kiếm Dương Lập Thần. Nếu Chu thị có phòng bị với Tây nam thì hẳn sẽ cảm thấy Dương Lập Thần là người hữu dụng.
Tối hôm sau, Lý Nhiên có một buổi họp mặt người hâm mộ. Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết đứng ngay dưới sân khấu, mang tai nghe cùng với 10 nhân viên bảo an khác, chuẩn bị xử lý tình huống bất kỳ lúc nào.
Trong quá trình diễn ra buổi họp mặt người hâm mộ, người chủ trì còn cố tình giới thiệu thân phận Chu Nghênh Tuyết, khiến người hâm mộ không ngừng kinh hô.
Trong lúc giới thiệu, Chu Nghênh Tuyết nghiễm nhiên trở thành một người hâm mộ của Lý Nhiên, vì yêu thích thần tượng mà nguyện ý tới đây bảo vệ nàng ta…
Không thể không nói, Nhâm Tiểu Túc thật sự bội phục khả năng lăng xê minh tinh của những người này.
Thế nhưng, trong suốt quá trình họp mặt, đối phương vẫn ngó lơ an bày của Chu Nghênh Tuyết. Không khác gì đã nói trước, đám người Lý Nhiên chỉ muốn Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết tới để tăng sĩ diện mà thôi.
Đội ngũ tuần diễn tiếp tục lên đường, Chu Nghênh Tuyết kiểm tra xe tiếp tế, kết quả phát hiện… đồ ăn và xăng không được bổ sung thêm.
Chu Nghênh Tuyết đề nghị bổ sung thêm thì Phương Trì bảo, tới hàng rào tiếp theo rồi tính. Mỗi toàn hàng rào chỉ cách nhau chừng 30km, một rương dầu là đủ.
Chu Nghênh Tuyết cau mày không nói. Xác thật một rương dầu đủ chạy 500km không có vấn đề gì, thế nhưng vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì rồi sao?
Hơn nữa Phương Trì cũng giải thích, kỳ thật hắn biết trong rừng có thể gặp chuyện ngoài ý muốn, thế nhưng bây giờ xe là vừa đủ, không thể chứa thêm xăng.
Kết quả lần này xuất phát lại thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng không biết có ai cố tình thả đinh trên đường không mà vài chiếc xe bị thủng lốp, dẫn tới lốp dự phòng không đủ.
Phương Trì suy nghĩ một chút rồi quyết định cho người tới hàng rào 78 tìm cứu trợ. Mong đội cứu viện trong hàng rào đem thêm lốp xe tới cho họ, giá cả có thể thương lượng.
Lý Nhiên ngồi trong xe thương vụ không động đậy gì, oán giận nói:
- Vì sao Chu thị không dọn dẹp trong rừng cho tốt chứ. Đây nhất định có người cố ý rải đinh mà.
- Nơi hoang dã lớn như vậy thì quản kiểu gì…
Phương Trì cười nói:
- Bất quá không sao, chúng ta cách hàng rào 78 chừng hơn 100km nữa. Đột cứu viện rất nhanh sẽ tới.
Nhưng vừa nói xong, Phương Trì liền thấy Chu Nghênh Tuyết và Nhâm Tiểu Túc đã bắt đầu dựng lều vải.
Lý Nhiên sửng sốt một chút:
- Các ngươi dựng lều làm chi?
- À…
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Ta cảm thấy hôm nay đội cứu hộ không tới kịp nên trực tiếp cắm trại ở đây luôn.
- Mắc mớ gì không tới kịp?
Lý Nhiên cả giận nói:
- Hàng rào 78 cũng không quá xa, dù đường không tốt thì lái xe chừng ba bốn giờ là tới thôi.
Nhâm Tiểu Túc cười cười không nói gì, vì hắn hiểu rõ hiệu suất làm việc trong hàng rào. Nơi này không phải Vương thị bảo bọc Lý Nhiên, cứu viện chắc chắn sẽ không tới nhanh.
Bấy giờ đã là chạng vạng tối, đi đi về về cũng chừng bảy tám giờ. Cộng với thời gian sửa xe chắc cũng phải sau nửa đêm mới xong.
Cho nên, dựa vào tính tình của mấy nhân viên công tác trong hàng rào, chắc chắn đám người kia sẽ đợi ngủ một giấc rồi sáng mai dậy tính tiếp.
Bất quá, Nhâm Tiểu Túc đã quá quen với máy chuyện rải đinh này rồi.
Vào mấy năm trước, khi mà trong rừng Tây nam và Tây bắc chưa nguy hiểm. Có một tí lưu dân chuyên môn đối phó với thương đội như thế, rải đinh để người ta bị thủng lốp rồi tới tối sẽ đi bán lốp xe cũ.
Cơ bản đây cũng là một việc làm xấu, thế nhưng ích lợi từ việc này không nhỏ.
Thế nhưng về sau, vì nơi hoang dã ngày càng nguy hiểm hơn nên đám người kia cũng không hoành hành nữa.
Đương nhiên, Nhâm Tiểu Túc cũng không nói người rải đinh là nhóm người lúc trước kia, dù sao thì khoảng cách quá xa. Mà thương đội di chuyển khắp nơi ở Trung Nguyên, người làm chuyện xấu này chắc chắn chẳng ít.
Người trong đội tuần diễn không tin Nhâm Tiểu Túc, họ cảm thấy chỉ cần báo ra tên họ thì đội cứu hộ sẽ lập tức chạy tới. Chung quy, lúc họ còn ở Vương thị đều là như vậy cả.
Kết quả, đợi tới 10 giờ tối, hơn 6 giờ trôi qua nhưng vẫn như cũ, chẳng thấy thân ảnh của đội cứu viện đâu cả.
Người của đội tuần diễn chán nản ngồi trên xe. Vì hàng rào gần nhau nên họ không đem đủ đồ tiếp tế. Chung quy chỉ mất 1 ngày là tới hàng rào rồi, vì thế cả đám không để ý tới chuyện ăn uống trên đường.
Bấy giờ, Lý Nghiên nghiến răng nghiến lợi nhìn Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết. Chỉ thấy hai người họ an vị cách đó không xa, bên cạnh là đống lửa, còn có đồ ăn và thức uống cùng hai cái lều, bất kỳ lúc nào cũng có thể chui vào đó ngủ.
Lý Nhiên nói với Phương Trì:
- Chúng ta có mang lều vải không?
- Không có…
Phương Trì lắc đầu:
- Trong kế hoạch của chúng ta, tối nay là tới hàng rào 78 rồi. Không cần nghỉ lại ở nơi hoang dã. Bằng không chúng ta tới thương lượng với họ, để họ nhường lều vải cho chúng ta?
- Không cần…
Lý Nhiên lạnh lùng nói:
- Ta ngủ trên xe được rồi.
Xe bảo mẫu này của nàng rất thoải máy, chỗ ngồi mềm mại có thể biến thành giường nằm.
Lúc này đã là cuối thu, nhiệt độ ban đêm rất lạnh. Nhiệt độ thấp nhất có thể xuống tới 2 độ, cho nên trong xe đều mở điều hòa.
Sau một lát, Chu Nghênh Tuyết nhìn đám người trên xe rồi đứng dậy.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Sao thế?
- Lão gia đợi tí nữa là biết…
Chu Nghênh Tuyết nói.
Chỉ thấy Chu Nghênh Tuyết cười dịu dàng, đi tới gõ cửa sổ xe của Lý Nhiên. Lý Nhiên khó chịu mở mắt, Chu Nghênh Tuyết nói:
- Ngươi có cảm thấy khó chịu, còn có chút buồn nôn không?
Lý Nhiên nhất thời tỉnh táo hơn:
- Ngươi làm gì ta?!
Chu Nghênh Tuyết cười nói:
- Không phải ta làm gì ngươi mà là ô tô đứng mãi một chỗ lại không mở cửa sổ, khả năng các ngươi đã trúng độc ô-xít-các-bon rồi. Mau xuống xe đi.