Đệ Nhất Danh Sách

Chương 528: Cuộc Chiến Của Nữ Nhân

Chương 528: Cuộc Chiến Của Nữ Nhân
Kỳ thật, ngay cả Nhâm Tiểu Túc cũng không biết thời gian dài không chạy lại không mở cửa sẽ khiến người ngồi bên trong bị trúng độc ô-xít-các-bon. Nếu tỉnh dậy còn dễ, lỡ mà ngủ luôn thì thật sự “ngủ giấc thiên thu” rồi.
Lý Nhiên nghe Chu Nghênh Tuyết nói xong, lập tức đánh thức những người khác. Mọi người xuống xe trong gió rét, lạnh run người. Người trong vài chiếc xe đã bắt đầu xuất hiện bệnh trạng rõ ràng.
Trúng độc ô-xít-các-bon thật sự rất khó chịu. Mọi người quấn quần áo ngồi dưới đất. Gió lạnh không ngừng thổi qua như muốn đóng băng xương cốt của họ.
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi Chu Nghênh Tuyết:
- Sao ngươi biết chuyện này?
- Trước kia lúc tạo ra những lần tử vong ngoài ý muốn, ta thường xuyên dùng cách này. Bất quá khi đó cần có thêm chút thủ đoạn nữa….
Chu Nghênh Tuyết cười tủm tỉm:
- Chung quy ta cũng không thích thấy máu.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc mới nhớ ra, đối phương không chỉ là nha hoàn tham ăn mà từng là nhân viên công tác tình báo, am hiểu ám sát, thâm nhập, tin tức…
Lý Nhiên chuyển sang ngồi kế bên đống lửa. Bất quá ngoài dự đoán của mọi người, Lý Nhiên chẳng chất vấn Chu Nghênh Tuyết vì sao không nhắc nhở họ sớm hơn. Ngược lại còn nhỏ giọng nói một câu cảm ơn.
Chu Nghênh Tuyết cười tủm tỉm nói không cần khách khí. Sau đó, khi Chu Nghênh Tuyết chuẩn bị vào lều vải để ngủ, Lý Nhiên hỏi:
- Ta có thể ngủ chung lều với người không?
Chu Nghênh Tuyết nói:
- Trong hợp đồng đâu có điều này, lều vải cũng khôn lớn:
Kết quả lần này Lý Nhiên cực kỳ tỉnh táo:
- Vậy ngươi có nhớ một trong những mục của hợp đồng là, không được ngủ sớm hơn cố chủ không…
Chu Nghênh Tuyết hết hồn, còn như vậy nữa hả?
Chu Nghênh Tuyết nghĩ chút rồi nói:
- Không sao, ta không ngủ nữa!
Nhâm Tiểu Túc cảm khái, chiến tranh giữa nữ nhân đúng là kết cục toàn lưỡng bại câu thương. Rõ ràng hai người ngủ lều vải rất tốt, lều vải đủ cho hai cô nàng ngủ chung. Thế nhưng hết lần này tới lần khác cả hai lại muốn ngồi bên đống lửa đấu đá với nhau.
Nhâm Tiểu Túc không để ý tới nữa, chỉ ngồi cạnh đống lửa đọc sách. Bây giờ còn chưa thể ngủ, đã có người rải đinh thì đối phương nhất định sẽ có hậu chiêu. Bất kể là bán lốp xe hay kế hoạch gì khác, Nhâm Tiểu Túc phải xử lý xong chuyện này rồi tính tiếp.
Lý Nhiên hữu ý vô tình nhìn Nhâm Tiểu Túc, nàng phát hiện sách Nhâm Tiểu Túc đọc rất lạ, tên cuốn sách là Thời Đại Hoàng Kim.
- Sách nào thế, trước giờ ta chưa từng thấy?
Lý Nhiên hỏi.
Nhâm Tiểu Túc nhìn nàng một cái:
- Đây là sách trước tai biến, ngươi chưa nghe qua cũng rất bình thường.
Lý Nhiên không nói gì thêm, nàng có chút hiếu kỳ với Nhâm Tiểu Túc. Rõ ràng toàn thân cơ bắp nhưng chỉ là trợ lý cho Chu Nghênh Tuyết. Sống trong cảnh chém chém giết giết nhưng tối về lại đọc sách?
Chu Nghênh Tuyết phát hiện Lý Nhiên lén ngắm Nhâm Tiểu Túc thì mở miệng nói:
- Trợ lý, lấy chén nước cho ta.
Nhâm Tiểu Túc cạn lời nhìn Chu Nghênh Tuyết, cũng không biết nhỏ này muốn làm trò mèo gì.
Chỉ là bấy giờ, âm thanh động cơ truyền tới vang dội từ nơi hoang dã. Có người vui sướng hô, Nhâm Tiểu Túc lại nói:
- Người đổi lốp xe tới rồi.
Mười nhân viên bảo an móc súng lục ra, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể chiến đấu.
Thế nhưng khiến họ kinh ngạc là, đoàn xe đang tới có tới năm sáu chiếc. Trong đó còn có một chiếc có súng máy hạng nặng.
Một người ngồi trên xe hô to:
- Có muốn đổi lốp xe không? 20.000 đồng một bánh, không lừa gạt. Đương nhiên, các ngươi không đổi chúng ta sẽ đi ngay! Cũng có thể vá, 8.000 đồng một bánh!
Phương Trì thiếu chút nữa là mắng chửi. Bình thường thay lốp xe chỉ mất chừng 1.000 đồng mà thôi. Hơn nữa lốp của đám người kia rách rưới vá lỗ chỗ, vừa nhìn liền biết đều là lốp xe cũ chẳng biết đào tới từ đâu. Chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng mà thôi.
Thế nhưng người ta lại có súng máy hạng nặng a. Phương Trì không muốn cũng chẳng dám mắng.
Từ khi nào Trung Nguyên lại loạn như vậy? Người sửa xe còn có súng máy hạng nặng nữa?
Không ai quản hết hả?!
Đối phương cũng không tới gần mà nói chuyện bằng một cái loa lớn. Đứng trước súng máy hạng nặng, 10 bảo an đột nhiên trở nên nhỏ bé vô cùng.
Một người trong đội sửa xe nói:
- Đến cùng có sửa xe không, mau trả lời nhanh đi. Chúng ta còn phải tới nơi khác nữa.
Xem ra, địa phương họ rải đinh cũng không ít.
Lý Nhiên nói với Chu Nghênh Tuyết:
- Giết họ đi, ta cho ngươi thêm 10.000 đồng.
Chu Nghênh Tuyết nháy mắt nói:
- Lúc trước các ngươi bảo chúng ta ngoan ngoãn làm vật trang trí xinh đẹp là được mà.
Lý Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói:
- Không có hai chữ xinh đẹp.
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt. Nữ nhân này chú ý cũng đặc biệt hiếm thấy nha. Chu Nghênh Tuyết nghe xong cũng không phản ứng lại:
- Ta chỉ phụ trách bảo vệ an toàn cho ngươi. Hiện tại họ không uy hiếp ngươi, ngươi không muốn đổi thì họ rời đi. Ta cũng không tính là làm trái hợp đồng. Ta là bảo tiêu chứ không phải sai vặt.
Chỉ là Chu Nghênh Tuyết vừa nói xong, Nhâm Tiểu Túc bỗng đứng dậy:
- Vương Nhị Cẩu?!
Người trên xe ngây ngẩn cả người, hắn tỉ mỉ đánh giá Nhâm Tiểu Túc một chút:
- Tiểu Túc?!
- Ha ha ha, các ngươi thật sự tới Trung Nguyên rồi à…
Nhâm Tiểu Túc cười, đi tới đội xe. Súng máy hạng nặng phảng phất như chẳng chút uy hiếp gì với Nhâm Tiểu Túc cả.
Chỉ nghe thấy đối phương thét to:
- Bỏ súng cho ta, các ngươi không thấy đó là Tiểu Túc à!
Nói xong, đối phương trực tiếp nhảy xuống xe, khoác áo khoác da dơ bẩn trên người, đi đường khập khiễng.
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói:
- Chân của ngươi là sao?
- Này…
Vương Nhị Cẩu cười nói:
- Lúc trước làm việc từng đá qua thiết bản, đối phương không muốn mạng của ta, chỉ cắt đứt một chân thôi.
- Kỳ lạ, súng máy hạng nặng các ngươi còn mua được thì người hung ác nào mới có thể chặt đứt chân ngươi?
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ nói.
- Là một nữ nhân.
Vương Nhị Cẩu cảm khái:
- Ngươi không biết hiện tại thế giới này nguy hiểm thế nào đâu. Nữ nhân đội mũ lưỡi trai màu đen một mình lái xe việt dã. Ta tưởng sinh ý này dễ tóm vào tay lắm. Kết quả còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đối phương đã thu thập xong chúng ta rồi. Cho nên bây giờ dù có súng máy hạng nặng chúng ta cũng chỉ dừng lại từ xa. Lúc sửa xe cũng có người quan sát, phải có người canh giữ trên xe, nổ súng bất kỳ lúc nào.
Nhâm Tiểu Túc ngây ngẩn cả người:
- Có phải nữ nhân kia mặc một thân y phục tác chiến màu đen không?
- Ồ, ngươi từng gặp qua à?
Vương Nhị Cẩu ngạc nhiên nói:
- Ngươi cũng từng bị bà nương kia xử qua? Ta nói ngươi nè, cô ta không phải người dễ chọc đâu.
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Các ngươi có thấy năng lực siêu phàm của nàng là gì không?
- Hẳn là điều khiển đất cát. Lúc đso nàng trực tiếp khống chế đất cát nuốt chửng xe có súng máy hạng nặng của chúng ta…
Vương Nhị Cẩu nói.
Câu trả lời này khiến Nhâm Tiểu Túc không khỏi bất ngờ. Vì lúc trước hắn từng hoài nghi nữ nhân kia chính là người điều khiển hạc giấy!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất