Chương 14: Ngoại truyện Tiêu Hạc (2)
Phụ hoàng ban hôn cho ta, thiên kim của Lễ bộ Thượng thư Trần Hoàn là lựa chọn hoàn hảo.
Nàng là người con gái dịu dàng nhất mà ta từng gặp, điềm đạm, nhu mì, đoan trang lễ phép.
Trần Hoàn thương xót A Kiều, khuyên ta nên phong nàng làm trắc phi, ta đồng ý.
Không lâu sau khi thành thân, trong cung truyền ra tin tức Thái tử coi mạng sống người dân như cỏ rác. Ta liền nhân cơ hội tung hết tất cả những bằng chứng tội trạng của hắn mà ta đang nắm giữ!
Thái tử đức không xứng vị, bị giam cầm trong biệt viện u tối, phụ hoàng nhiều lần có ý định phế truất hắn.
Đêm khuya, ta mang thánh chỉ đến biệt viện để tuyên đọc và ban chết cho hắn.
Thái tử không tuân lệnh, ta tự tay rút đao đâm vào ngực hắn.
Trong khoảnh khắc sinh mệnh dần lịm tắt, ta nói: "Thánh chỉ là giả."
Hắn trợn trừng mắt, chết mà không nhắm mắt.
Ta lấy một ít máu của Thái tử bôi lên tay rồi nếm thử, sau đó sai người rút cạn máu hắn và đựng vào chiếc vò đất.
Rồi ta cầm đao tiến đến điện Kim Loan.
Phụ hoàng ngồi lặng lẽ trên long ỷ, nhìn ta từ xa rồi bỗng nhiên bật cười.
"Cuối cùng ngươi cũng hiểu rồi."
Ta hỏi: "Ngài còn nhớ mẫu phi của ta trông như thế nào không? Bà ấy là phi tử của ngài, tại sao ngài không đứng ra bảo vệ bà ấy? Tại sao không trừng phạt Hoàng hậu Trương?"
Ông im lặng một lúc, hình như đang chế giễu sự ngây thơ của ta.
"Sinh ra trong hoàng gia thì đừng làm kẻ đa tình."
"Đó là điều ngươi phải luôn ghi nhớ!"
Phụ hoàng không cho ta cơ hội giết ông, mà tự mình uống độc quyên sinh.
Ta nhìn điện Kim Loan trống vắng, ngửi mùi hương trầm lan tỏa, bước qua xác của phụ hoàng, run rẩy ngồi lên long ỷ.
Khi hay tin về cuộc đảo chính trong cung, Hoàng hậu Trương muốn trốn thoát, làm sao ta có thể tha cho bà?
Ta cắt đứt bữa ăn và nguồn nước của bà, chỉ để bà uống máu của Thái tử để duy trì sự sống.
Ta còn lột sạch quần áo bà, trói chặt bà trên giường, để tất cả thái giám trong cung tùy ý làm nhục bà, giống như thuộc hạ của Thái tử đã làm nhục mẫu phi của ta.
Tiếng la hét và chửi rủa vang vọng khắp hoàng cung.
Đáng tiếc, Thái tử sẽ không bao giờ biết được.
...
Sau khi đăng cơ, Trần Hoàn trở thành Hoàng hậu, đương nhiên ta phong A Kiều làm Quý phi.
Triều đình không chấp nhận, liên tục dâng sớ can gián.
Một đứa con gái của kẻ tội thần, làm sao có thể ngồi lên địa vị cao như vậy?
Vì vừa mới lên ngôi, địa vị chưa vững, bên ngoài lại có tin đồn ta bức cung vua cha, ta nuốt giận chịu nhịn.
Nhưng trong lòng ta âm thầm thề, càng không cho A Kiều làm gì, ta càng muốn nàng làm điều đó!
Hôm đó, trước điện, Quý phi Trang có lời lẽ bất kính với nàng. Vài ngày sau, bà ta chết trong cung.
Ta biết là nàng làm, ta ngầm cho phép.
Dù nàng làm gì, ta đều ủng hộ. Ta mãi mãi đứng về phía nàng.
Khi Trần Hoàn mang thai, ta bắt đầu mơ về cuộc sống có con cái. Ta mong có một đứa trẻ, tốt nhất là con trai, sinh ra sẽ lập làm Thái tử, không cần các Hoàng tử khác, ta sẽ chỉ sủng ái Thái tử mà thôi.
Nhưng trời không chiều lòng người, đứa bé trong bụng Trần Hoàn không giữ được, còn khiến A Kiều bị nghi ngờ hãm hại huyết mạch hoàng gia.
Ta cảm thấy có lỗi với A Kiều, chuyện này cũng dần dần lắng xuống.
Sau đó, Trần Hoàn lại mang thai, ta cực kỳ cẩn thận chăm sóc, nhưng cuối cùng vẫn không giữ được đứa bé, và Trần Hoàn cũng mất theo.
Trước khi chết, Trần Hoàn gọi tên A Kiều, từ đó ta bắt đầu nghi ngờ nàng, lạnh nhạt với nàng.
Nhưng khi A Kiều nói: "Để thiếp sinh cho chàng một đứa con nhé."
Trái tim ta chợt thắt lại, đau đến không thể chịu đựng được.
A Kiều không thể mang thai, ta vẫn luôn lừa nàng uống thuốc bổ, nhưng thực ra đó là thuốc gây vô sinh.
Ta... đối với A Kiều có lòng biết ơn, có tình nghĩa, có sự áy náy, có sự thiếu nợ, duy chỉ không có tình yêu.
Nàng cuối cùng đã trở thành vật hy sinh trên con đường chính trị của ta.