Chương 42:
"Ha ha, Thường cô nương tâm địa thật tốt." Lý chính nhìn thấy Thường Ý trở về, chạy tới vài bước, trên mặt nếp nhăn xếp thành một đống: "Hiện tại cái thế đạo này, người hảo tâm như ngươi không còn nhiều lắm."
Thường Ý tránh cái kiểu a dua của hắn, chỉ khẽ nhíu mày, vẻ như đang suy tư điều gì: "Lý chính đại nhân, có một việc ta tò mò đã lâu, không biết có nên hỏi không..."
Lời nàng chưa nói hết nhưng ý đã rất rõ ràng.
Lý chính vỗ đầu: "Này có gì mà không thể hỏi? Cô nương, cái thôn Trưởng Yển của chúng ta bé tí tẹo, không có nhiều cong cong vòng vòng, che đậy như ở ngoài kia đâu, cô nương muốn biết cái gì, cứ hỏi ta là được."
Thường Ý nháy mắt mấy cái: "Ta trước kia ở bờ sông nhìn thấy một người, mọi người gọi hắn là Ghét, hắn là con nhà họ Trần sao? Người nhà của hắn... có phải hay không thật quá đáng với hắn một chút?"
Không chỉ người nhà họ Trần, mà cả thôn này đều khoanh tay đứng nhìn, là đồng lõa.
"Cô nương, ta biết ngay là cô nương tâm địa mềm mại mà." Lý chính không hề ngạc nhiên khi nàng hỏi như vậy, một đứa trẻ tuổi như Thường Ý, sinh lòng đồng cảm với người khác là chuyện bình thường thôi: "Chuyện này có lai lịch đấy, chúng ta đâu phải ác nhân gì, sao lại tự nhiên đi nhằm vào một thằng nhóc, nhất định là có nguyên nhân cả."
"Hắn đã làm chuyện gì không tốt sao?" Thường Ý cụp mắt xuống, vẻ mặt có chút buồn bực.
Lý chính thần thần bí bí ghé sát lại: "Cô nương ở trong thôn mấy ngày rồi, chắc chưa thấy mặt mũi đàn ông nhà họ Trần bao giờ chứ?"
"Xác thật." Nàng chỉ thấy Trần đại nương dắt theo hai đứa nhỏ, những việc mà đàn ông trong nhà làm, đại khái cũng là sai khiến thiếu niên kia làm cả.
"Trần lão bát." Lý chính sờ sờ túi áo, không thấy tẩu hút thuốc, đành thở dài một hơi: "Hắn đúng là người mệnh khổ, trong đám chúng ta, chỉ có hắn là tính tình lớn nhất, nhất định đòi ra ngoài thôn bôn ba —— cuối cùng rồi cũng lại phải trở về."
"Vất vả lắm mới an cư lạc nghiệp trong thôn, sinh được mấy đứa con, cả trai lẫn gái, còn chưa kịp hưởng thụ mấy năm, bỗng dưng lại lăn ra chết." Lý chính xem ra là quen biết Trần lão bát.
"Việc đó thì có liên quan gì đến thằng bé?" Thường Ý cười nói: "Chẳng lẽ lại bị sát hại ư?"
Căn cứ lời Lý chính vừa nói, khi Trần lão bát chết, thiếu niên kia phỏng chừng còn chưa cầm nổi dao ấy chứ.
"Ai mà biết được?" Lý chính có vẻ chẳng quan tâm đến nguyên nhân cái chết của Trần lão bát, chỉ là đang buôn chuyện cho vui: "Đêm hôm đó Trần lão bát dẫn nó ra ngoài, vợ hắn đợi mãi không thấy hai cha con về, kêu cả thôn đi tìm, cô nương biết chúng tôi thấy gì không?"
Trong lòng Thường Ý bỗng trào lên một nỗi căm tức khó hiểu, không muốn phối hợp với cái kiểu Lý chính thích treo đầu dê bán thịt chó.
Thường Ý hạ giọng, cố nén: "Thấy Trần lão bát chết, còn nó thì sống nhăn răng ra đấy —— Chắc không phải mọi người kết luận rằng, một đứa trẻ con giết một người trưởng thành khỏe mạnh chứ?"
"Ngươi làm sao mà biết… Thôi, lời nói không phải là nói như vậy, cô nương ạ." Lý chính nói: "Cô nương chưa thấy cái cảnh tượng lúc đó, nên mới nói ra được như vậy."
"Trong động đá vôi trên đỉnh núi toàn là máu, cả trong miệng Trần lão bát nữa, ta không dám kể chi tiết đâu, sợ cô nương nghe xong tối về mất ngủ, bên trong chỉ có hai cha con họ, không có dấu chân của người khác, mà mặt thằng bé thì, trở nên giống như quỷ ấy, kinh dị lắm, cô nương cũng gặp rồi đấy, y như bây giờ."
"Cái bớt đó không phải trời sinh sao?" Thường Ý chợt nhận ra mình đã hoàn toàn đi vào ngõ cụt, nàng thậm chí còn cho rằng thiếu niên này bị người nhà và dân làng ghét bỏ vì tướng mạo xấu xí bẩm sinh, dù sao thì, vì tướng mạo khác thường mà bị coi là yêu ma quỷ quái ở nông thôn là chuyện xảy ra như cơm bữa.
"Nó sinh ra vốn rất khôi ngô tuấn tú đấy chứ." Lý chính nói: "Trắng trẻo bụ bẫm, tám chín cân, ai mà không ao ước. Cái dáng vẻ không ra người không ra ngợm của nó bây giờ, tám phần là do bị trúng tà trong hang động, bị cái thứ dơ bẩn gì đó ám vào người, các thầy cúng trong thôn đều bảo âm khí trên người nó nặng lắm."
"Chúng tôi cũng chẳng biết phải làm sao với đứa bé này, trong thôn không đánh chết nó đã là nhân từ lắm rồi. Cô nương cũng đừng nghĩ Trần đại nương này ác độc, bà ấy sinh ba đứa con, hai đứa còn chưa kịp nói năng gì đã vì... cái chết của lão chồng."
Lý chính sợ để lại ấn tượng xấu cho vị quý chủ hào phóng này, vội giải thích: "Nói cho cùng, cũng là do thằng bé kia gây ra, cô nương nên tránh xa nó ra một chút, ai biết nó lên cơn lúc nào."
Thảo nào Trần đại nương không cho nó vào nhà, chỉ cho nó ngủ ở lều rơm chuồng súc vật.
Thường Ý liếc nhìn hắn một cái, không nói một lời, quay đầu bỏ đi.
Quan Phù vội vã theo sát phía sau nàng, Lý chính kể chuyện sinh động như thật, hắn nghe mà hăng say, không ngờ cái nơi khỉ ho cò gáy này lại có chuyện ly kỳ đến vậy, hắn còn muốn chạy ngay đến nhà họ Trần để nghiên cứu cái thứ trên mặt thằng nhóc kia.
Nhưng hắn cố kìm lại sự tò mò —— đây là lần đầu tiên hắn thấy Thường Ý tức giận đến thế. Thường Ý từ nhỏ đã là một đứa trẻ già đời, sau này ở bên Thẩm Mẫn Ngọc lại càng học theo bà, càng thêm kín đáo, ít khi lộ cảm xúc, hắn thấy nàng giận, cùng lắm là ánh mắt và giọng nói có chút thay đổi, chứ chưa bao giờ hầm hầm, khó chịu ra mặt như thế này.
Quan Phù vào phòng, thấy Thường Ý đã ngồi trước bàn uống trà, vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì, hắn dụi dụi mắt, tưởng mình bị hoa mắt.
"Đừng nhìn nữa." Thường Ý nói: "Vốn dĩ thấy một đám người rõ ràng không tận mắt chứng kiến, mà lại nghe nhầm đồn bậy, ngu muội đến mức chỉ trích một đứa trẻ giết cha mình —— nhưng ngẫm lại, cũng chẳng có gì đáng tức giận, người đời vốn vậy, một người đưa ra ý kiến, những người khác hùa theo, chỉ cần không liên quan đến mình, họ cũng chẳng thèm quan tâm người khác vô tội hay không."
"Nhỡ đâu, nhỡ đâu thật sự là nó giết thì sao?" Quan Phù do dự nói: "Ông già kia cũng nói, ngoài nó ra thì không có ai khác, ta cũng không tin một đứa bé có thể giết chết một người trưởng thành, nhưng nếu thật sự có quỷ quái gì đó ám vào người nó, thì..."
Thường Ý nói: "Ta không tin quỷ thần, ta chỉ tin lòng người, ngươi có thể đánh cuộc với ta."
Cái thôn này ngu muội, còn đáng sợ hơn quỷ thần nhiều.
——
Đám người tụ tập trước cửa nhà Trần đại nương buôn chuyện càng ngày càng ít, cũng may là nhờ vậy mà Thường Ý có được một không gian yên tĩnh hơn để đọc sách, sau này thì hầu như không còn ai nói chuyện nữa.
Trần đại nương cầm một lượng bạc nàng cho, lại xây thêm một gian nhà bếp, sửa sang lại nhà cửa một lần nữa, trông khang trang hơn hẳn, có điều, trước cửa nhà lại trở nên vắng vẻ hơn trước, hầu như không ai bén mảng đến sân nhà nàng.
Thường Ý sai người mang đến cho Thích Muội một chiếc váy, Thích Muội mừng rỡ, mặc ngay vào người rồi nghênh ngang đi khắp thôn. Nó không phân biệt được thái độ của người khác, chỉ biết nhà mình đã to hơn, còn khang trang hơn cả sân nhà khác trong thôn.
Chiếc váy nó đang mặc, không ai có cả, tỷ tỷ kia tốt với nó như vậy, sau này nó nhất định sẽ có đủ váy áo.
Thích Muội tự cho rằng nhà mình đã vươn lên một bậc trong thôn, địa vị của nó cũng cao hơn những đứa trẻ khác một bậc.
Thường Ý tuy nói muốn đánh cuộc với Quan Phù, nhưng suốt ngày chỉ ngồi trong phòng uống trà đọc sách, vẻ mặt thong dong, chẳng hề lo lắng.
Quan Phù thì nhàn rỗi đến phát hoảng, cả ngày chỉ lảng vảng ở cửa sổ xem náo nhiệt.
Miệng hắn thì "Ối!", "Ái!", chẳng biết là đang nhìn cái gì.
Quan Phù xem đến cao hứng, còn không quên quay đầu nói với Thường Ý: "Ngài nói chẳng sai chút nào, cô xem con nhỏ nhà họ Trần kìa, suốt ngày ăn no vác nặng, quả nhiên bị người ta dạy cho một bài học."
Bộ quần áo của Thích Muội bị mấy đứa trẻ lớn hơn giật xuống, chuyền tay nhau, chỉ còn lại bộ trung y trung quần, còn bị người ta đạp một dấu bùn lên nữa, cái thôn lớn như vậy, chắc chắn không chỉ có một mình Quan Phù thích xem náo nhiệt phát hiện ra, nhưng chẳng có một người lớn nào ra mặt can ngăn cả.
Trần đại nương đi gặt lúa ngoài đồng, đến giờ vẫn chưa về, Thích Muội và Thích Ngưu hai đứa nhỏ bị đánh cho khóc thét, lăn lộn trên đất.
Vốn dĩ nàng không cần phải về muộn như vậy, thường thì nhà nào trong thôn cần gặt lúa, mọi người sẽ giúp đỡ lẫn nhau, cũng là có ý giúp đỡ người góa phụ như nàng. Nhưng năm nay nàng chạy vạy khắp nơi, ai cũng trả lời là không có thời gian. Trần đại nương biết mình đã chuốc lấy sự ganh ghét của mọi người, chỉ vào đầu ngõ mà chửi mắng mấy ngày, cuối cùng vẫn phải cắn răng tự mình làm.
Quan Phù nói: "Bà đại nương kia đi gặt lúa, trở về thấy một đôi con mình bị bắt nạt ra nông nỗi này, không biết sẽ có tâm trạng thế nào."
Thường Ý ngay cả liếc mắt nhìn ra ngoài cũng không thèm, nhưng dường như biết hết mọi chuyện, nàng đáp một câu: "Một mình bà ta thu không xong đâu, chỉ có thối rữa ngoài đồng thôi."
"Sao lại thu không xong, chẳng phải còn có Ghét sao?"
Quan Phù cũng biết cái tài sai Ghét làm việc của Trần đại nương, dù bà ta đầy hận ý với thằng bé, nhưng sai khiến nó làm việc thì chưa bao giờ nương tay.
"Ngươi tưởng rằng việc tu sửa nhà cửa, mua sắm đồ đạc to tát là đủ rồi sao?" Thường Ý liếc hắn: "Ta lại cho bà ta một lượng bạc nữa, để Ghét ra bờ sông trông coi vật liệu đá cho ta mười ngày."
Trần đại nương thấy bạc thì mắt sáng lên, không hề nghĩ ngợi mà gật đầu đồng ý ngay.
Quan Phù không ngờ rằng nàng trông có vẻ thờ ơ, nhưng thực tế mọi diễn biến đều nằm trong dự liệu của nàng.
"Haiz, hả giận thì hả giận, nhưng đến mùa đông mà không đủ lương thực thì khổ, nhịn hết mức rồi cũng qua thôi, dù sao cũng là người trong thôn, sẽ không làm ầm ĩ đến mức căng thẳng đâu." Quan Phù nháy mắt ra hiệu với nàng.
"Không đâu." Thường Ý đáp lời hắn: "Bọn họ chịu không nổi nữa đâu."
"Có những người, hễ có được chút gì đó, liền nhảy nhót lên cực kỳ cao, cảm thấy mình tài trí hơn người."
"Không phải là thích bài xích người ngoài sao?"
Thường Ý chán chường nghịch nghịch mấy đầu ngón tay: "Bây giờ, người ngoài lại chính là bọn họ đấy."
Ghét ban ngày ngồi ngẩn người bên cạnh mấy tảng đá, đêm khuya vắng người lại lén lút trở về lều rơm ngủ, nhưng hôm nay trong nhà không chỉ có tiếng ngáy đều đều như mọi khi.
Cổ họng của Trần đại nương rát buốt, tiếng khóc gần như chói tai, hắn từ xa đi tới đã phải nhíu mày.
Tiếng khóc của hai đứa trẻ liên hồi, vang vọng giữa không trung, Trần đại nương thì khi dịu dàng an ủi hai đứa nhỏ, khi lại cay nghiệt mắng chửi không biết là ai.
Tiếng ồn ào náo loạn, mấy nhà xung quanh cũng lục đục kéo nhau dậy, mắng Trần đại nương phát điên, tiếng của Trần đại nương dần dần nhỏ lại.
Ghét đứng tại chỗ nghe một hồi, rồi lại lặng lẽ nằm xuống, ngày mai còn phải ra bờ sông trông coi đá nữa.
Hắn nhắm mắt lại, lại cảm thấy trán hơi ngứa, như thể có một bóng đen phủ lên mặt hắn.
Hắn cảnh giác mở mắt ra, thấy ngay trên trán mình là một khuôn mặt bình thản không gợn sóng, đang từ trên cao nhìn xuống hắn.
Nàng đến đây từ lúc nào, sao hắn lại không hề hay biết, Ghét có chút ngượng ngùng ngẩng đầu lên, định ngồi dậy.
Thường Ý lại đột ngột ngồi xổm xuống.
Nếu hắn còn muốn ngồi dậy, thì trán sẽ chạm vào trán nàng, hắn đành phải cứng ngắc nằm trở lại.
Hai người, một người nằm, một người ngồi xổm trước mặt, duy trì tư thế kỳ dị này bất động.
Thường Ý hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng, còn thấy tư thế này rất thuận tiện cho nàng quan sát khuôn mặt thiếu niên, nàng cứ bất động mà nhìn chằm chằm vào mặt hắn, cẩn thận quan sát quy luật của những đường hoa văn.
Cho đến khi cả khuôn mặt thiếu niên đỏ bừng lên, hắn không nói một lời, giơ tay lên che mặt lại.
Thường Ý nói: "Ngươi còn nhớ rõ cái thứ trên mặt ngươi đến từ đâu không?"
Thường Ý đã nói vậy, thì chắc chắn đã biết được điều gì đó, hơi nóng trên mặt thiếu niên giảm đi đôi chút.
Hắn do dự hồi lâu, mới cất tiếng khàn khàn đáp: "Không nhớ rõ."
"Không nhớ rõ mà cũng phải suy nghĩ lâu như vậy, sợ ta không tin ngươi sao?" Thường Ý nhíu mày, nàng dùng đầu gối đè nhẹ lên cánh tay đang cong lên của hắn, sợ hắn thẹn quá hóa giận bỏ chạy.
"Chẳng có gì đáng tin hay không, dù sao thì mọi chuyện cũng đã rồi."
Thiếu niên bình tĩnh đến lạ, mặc kệ hắn có nhớ chuyện đêm đó hay không, thì khuôn mặt này của hắn, cái chết của cha hắn, cũng đã bị người khác định đoạt rồi.
Và việc hắn sống trên đời này, trừ việc chuộc tội, thì chẳng còn con đường nào khác để đi...