Chương 408: Chứng Minh Thân Phận
Thất Thiên Tháp ở gần Thiên Vân Phong, xung quanh là một bãi đất trống.
Tháp có bảy tầng, xung quanh là bốn cái cầu thang, còn có bốn cột hình trụ ở góc cầu thang, bên trên khắc họa rất nhiều phù văn kỳ quái.
Có sức mạnh bí ẩn như ẩn như hiện.
Trước bảy tầng tháp đều có một vòng xoáy lực lượng, có thể thông qua đó mà quan sát tình hình trong tháp.
Cho tới hiện tại thì vẫn chưa xuất hiện bất cứ biến hóa gì.
Trên bãi đất trống có rất nhiều người trốn ở nơi hẻo lánh để quan sát, có vài người kiểu gì cũng sẽ mang tới cho Thất Thiên Tháp biến hóa, đạo uẩn, linh khí, có thể sẽ tràn ra từ trong tháp, những người ở ngoài ít nhiều gì cũng sẽ nhận được lợi ích từ nó. Chứ đừng nói tới lần này có tiền bối chú ý, có lẽ có thể thấy được kỳ quan của Thất Thiên Tháp.
Ánh hào quang từ bảy tầng tháp tỏa ra.
Lần gần nhất những ánh hào quang này xuất hiện là lúc Thiên Vân Y Y tiến vào tháp.
Trước tháp có hai người trông coi, mấy người Chu Tự đến hấp dẫn sự chú ý của người khác Trong đó có An Khách.
Hắn trốn trên cây, vị trí này khá là đắc địa, có được tầm mắt thoáng đãng hơn, có thể phát hiện sự thay đổi ở hiện trường trước nhất.
"Bọn họ tới rồi, xem ra thực sự muốn vào tháp, không biết là dùng thân phận gì"
An Khách tự nhủ.
"Vẫn có người muốn vào à? Ta tưởng rằng hôm nay sẽ là mấy người đó, xem ra ra là hai người cuối cùng" Trước quảng trường Thất Thiên Tháp, có người nhìn thấy hai người Chu Tự thì thuận miệng bàn tán.
"Ừ, hai người này vào hẳn chẳng có khác biệt gì lắm. Nhưng mà sao nhìn họ lạ mặt thế nhỉ? Cũng không mặc trang phục của tông môn"
Lại có người nói.
"Lạ mắt mới là bình thường. Xem ra tu vi của bọn họ cũng không cao, chắc nhập môn chưa bao lâu, cũng không có gì nổi bật cho lắm.
"Cũng đúng, một Binh Giả bát phẩm, một Đấu Giả thất phẩm, đại khái mới hai mươi tuổi, không biết đúng là bình thường"
Một vị tiên tử nói ra ý kiến khác với mọi người:
"Không bình thường chứ? Vị sư muội này trông thì còn trẻ, nhiều lắm chừng hai mươi. Nhưng cảm giác cảnh giới đấu giả thất phẩm của nàng lại trầm ổn một cách khác thường, đây không phải là điều mà đệ tử bình thường có thể làm được"
Một tu sĩ nam đứng cạnh ngạc nhiên:
"Sao ngươi biết được nàng chừng hai mươi? Trong vòng trăm tuổi đều có hình dạng này mà?"
"Phụ nữ hiểu phụ nữ rõ nhất mà"
Tiên tử nghiêm mặt nói.
"Sư tỷ, ngươi đã thành phụ nữ rồi mà? Cái vị muốn vào tháp kia là con gái, con gái hiểu rõ con gái nhất, ta cũng là con gái"
Một vị tiên tử khác vừa cười vừa nói.
Người bên cạnh ném tới ánh mắt khác thường, Chu Tự liếc nhìn Thu Thiển, phát hiện vẻ mặt nàng rất bình tĩnh, dáng vẻ như nhìn lắm thành quen.
Trong lúc nhất thời, Chu Tự thấy bản thân có hơi đáng thương vì chưa được trải đời.
Bỗng nhiên, người trông coi tháp dùng vẻ mặt nghiêm túc cản bọn họ lại.
Là hai nam tử chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Chu Tự nhìn bọn hắn mà có cảm giác như đang đứng trước hai ngọn núi vậy.
Loại khí chất trầm ổn kia chẳng phải đặc hiệu mà còn hơn cả đặc hiệu.
"Vào tháp cần nói rõ thân phận"
Một nam tử tóc ngắn trong hai người lên tiếng nhắc nhở, muốn Chu Tự xưng tên ra.
"Quan Hà Phong, Chu Tự"
Chu Tự nhớ tới khí thế mà nhị thúc nói, hắn tiếp tục nói bằng giọng cực trầm, cực vang:
"Bên cạnh là vị hôn thê của ta"
Tiếng nói vừa dứt, hai người canh cửa đều sững sờ.
Đám người đang nói chuyện phiếm nghe vậy cũng dừng lại, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Chu Tự và Thu Thiển.
Cho dù là An Khách cũng phải run lên, hắn không dám tin vào tai mình.
Chu Tự là đệ tử của Quan Hà Phong? An Khách nhìn chàng trai trẻ đứng trước Thất Thiên Tháp, tu vi không cao, cũng không có chỗ nào đặc biệt. Nói hắn ta là đệ tử của Quan Hà Phong thì chỉ cảm thấy có hơi hoang đường và buồn cười, nhưng An Khách lại không cười nổi.
Hai người canh cửa sinh lòng nghi hoặc trước tiên, nhưng lại không dám phản bác tại chỗ.
Thấy vẻ mặt chàng trai trước mặt rất bình tĩnh, hai người canh cửa bỗng không dám chất vấn, không khỏi nói bằng giọng khách sáo:
"Vậy có tín vật gì không?"
"Cái này thì sao?"
Chu Tự tiện tay ném miếng ngọc mà nhị thúc đưa cho ra, sau đó thì dắt theo Thu Thiển đi vào bên trong.
Thấy bọn họ không dám chất vấn thì phải chủ động chút, sau đó lỡ như có tỉnh táo lại thì hắn cũng đi vào được rồi.
Nam tử canh cửa thấy Chu Tự đi vào, vội kiểm tra xem ngọc là thật hay giả.
Một lát sau, hắn cho ra kết luận, ngọc là thật, đúng là ngọc chứng minh thân phận của Quan Hà Phong.
Hắn sững sờ tại chỗ, trông còn khiếp sợ hơn nếu như ngọc là giả.
Hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, vội nói:
"Ngọc của sư... của ngài đây.
"Cứ để tạm ở chỗ ngươi đã"
Chu Tự đi vào bên trong, nói mà không quay đầu lại.
Chỉ một lát thôi, bọn họ đã tiến vào trong Thất Thiên Tháp.
Mà đám người bên ngoài mới phản ứng lại.
Âm thanh bàn tán xôn xao theo đó mà tới.
"Chu Tự, đệ tử của Quan Hà Phong? Hỏi vài tiền bối xem Quan Hà Phong có người này không "Còn phải hỏi à? Ngươi xem tu vi của hắn đi, đây chắc chắn là đệ tử mà Quan Hà Phong mới thu nhận"
1109 chữ