Chương 101: Triệu Tập Khẩn Cấp
Nửa tháng trôi qua trong nháy mắt.
Ở nhiều lần huấn luyện bắn tiễn, độ chính xác của Đỗ Địch An tăng trưởng nhanh chóng, sau khi khống chế được cánh tay ngừng run rẩy thì gần như mỗi tiễn đều có thể nhắm trúng mục tiêu, trong mười tiễn có bảy tiễn có thể bắn trúng hồng tâm! Đổi lại người bình thường muốn đạt tới thành tích như vậy, ít nhất phải huấn luyện khắc khổ ba đến năm năm mới có thể làm đến, nhưng Đỗ Địch An với thể chất Thú Liệt Giả thì chỉ cần chừng hai tháng ngắn ngủn liền đạt được tiến bộ thần tốc như vậy.
Đương nhiên, có được thành tích như vậy không thể bỏ qua việc hắn huấn luyện cực hạn cả ngày lẫn đêm.
Ngoại trừ độ chính xác, mỗi mũi tên của Đỗ Địch An gần như đều xuyên thấu mục tiêu, lực sát thương rõ ràng đã được đề cao rất nhiều, tuy nhiên, kỹ năng 'Liên Châu Tiễn' lại không có chút tiến triển nào, đợi đến lúc huấn luyện viên đến kiểm nghiệm thành tích của hắn liền nóng máu.
- Ngươi, nửa tháng này ngươi chỉ đạt được tiêu chuẩn như vậy? Tư thế rút tiễn khó coi như vậy, quá chậm! Đừng tưởng rằng ngươi nắm giữ Ma Ngân liền xem như là Thú Liệt giả, đến khi chân chính ra bên ngoài Cự Bích săn bắn, ngươi cũng chỉ có thể săn giết một ít ma vật cấp thấp mà ngay cả Thập hoang giả đều có thể giết chết!
Vị huấn luyện viên tức giận mà tuyên bố,
- Đã 'Liên Châu Tiễn' đều học không được, thích lười biếng, bắt đầu từ ngày mai, luyện bắn tiễn cơ sở một tháng cho ta, ngươi đã biết sai chưa?
Vốn Đỗ Địch An còn tưởng rằng là bị trừng phạt như địa ngục, không nghĩ tới vẫn là bắn tiễn cơ sở, trong lòng vui vẻ không thôi, mà hắn vui vẻ thì khóe miệng cũng hơi cong lên, bộ dáng “Chẳng sao cả” như thế khiến huấn luyện viên tức giận càng thêm nổi trận lôi đình.
Vì vậy, ở trong một tháng kế tiếp, tên huấn luyện viên này nâng cao mức nhiệm vụ mỗi ngày của Đỗ Địch An lên tới 2200 cái! Tại hắn xem ra, huấn luyện siêu phụ tải như thế đã hoàn toàn vượt qua thể năng của Đỗ Địch An, nếu như không hoàn thành đúng hạn thì sẽ không có bữa tối, không có bữa tối thì huấn luyện ngày hôm sau sẽ càng chậm.
Lâm vào một tuần hoàn ác tính như thế, mỗi ngày đều huấn luyện siêu phụ tải sẽ để cho một người mệt nhọc quá độ, thậm chí sụp đổ, như thế mới có thể rèn luyện ý chí một cách hiểu quả.
Đây cũng là mục đích của huấn luyện viên, mặc dù nói là trừng phạt, nhưng tác phong của tập đoàn vẫn là lấy lợi ích làm chủ, cho nên mặc dù là trừng phạt, nhưng mục đích chính vẫn là đề cao năng lực của Đỗ Địch An là chính.
Số tiễn mà Đỗ Địch An bắn ra đã sớm đạt đến 2800 tiễn, “Siêu tiêu chuẩn” mà huấn luyện viên định ra đã bị hắn vượt qua nhẹ nhõm, hắn tiếp tục đắm chìm trong cảm ngộ của mình trong lúc bắn tiễn.
. . .
. . .
Bên ngoài Cự Bích, tập đoàn Melon, khu số 1.
Nơi này khác với những khu vực trực thuộc khác của tập đoàn Melon, ở khu số 1 gần như đã không nhìn thấy cao ốc tàn phá cùng kiến trúc khắp nơi, nơi này cực kỳ trống trải như là một mảnh hoang dã bao la, không có cỏ dại, ngẫu nhiên có thể chứng kiến đường cao tốc đứt gãy sụp đổ, mặt trên sớm đã bị che kín bởi rêu xanh cùng tro bụi dày đặc, bởi vậy nói rõ mảnh khu vực này đã từng là thành thị.
Chỉ là nhìn quanh bốn phía lại không thấy một tòa kiến trúc nguyên vẹn.
Khắp nơi đều có đá vụn cùng vết máu, thi thể cũng rất ít thấy, vết máu bị Mưa Tai cọ rửa hóa thành dòng nước màu hồng chảy xuôi các khe hở trong đất tạo nên những hoa văn mỹ diệu mà tự nhiên, tràn khắp cả vùng đất.
Giờ phút này, ở bên cạnh đống xác chết trong một chỗ đổ nát thê lương, năm bóng người xuất hiện như quỷ mị, yên lặng dán sát vách tường, theo đó nhìn qua khu phố tàn phá cách đó không xa, chỗ đó có hai vết tích hãm sâu mặt đất chừng nửa xích, dài khoảng một mét. Bên cạnh vết sâu có một đống vật bẩn ngăm đen, tản ra mùi hôi thối gay mũi, nếu có thể nhìn kỹ, có thể từ trong đống vật bẩn này nhìn thấy một ít mãnh vụn xương cốt, cùng với kim loại bị ăn mòn.
Một bóng người trong đó yên lặng tiến lên nhặt hòn đá ném nhẹ đống vật bẩn này, cảm nhận được mềm mại nhão nhẹt, lúc này yên lặng trở về, thấp giọng nói:
- Từ trình độ khô và cứng đến xem, hẳn là vừa rời khỏi không vượt quá hai giờ.
- Đuổi theo.
Một người trong đó nói.
Năm người nhanh chóng khởi hành, yên lặng không một tiếng động mà xuôi theo vết tích sâu trên mặt đất.
Sau một phút đồng hồ, một người trong đó bỗng nhiên ra hiệu, ý bảo dừng lại.
Người này thấp giọng, ngưng trọng nói:
- Ta nghe thấy được, ở phía trước hướng ba giờ, cách chúng ta chừng 8000m.
- Rất tốt, ngươi chuẩn bị một chút, phục kích phía sau, bốn người chúng ta ở mặt trên.
Lĩnh đội hưng phấn nói.
Người kia vừa mới gật đầu một cái, liền đột nhiên sắc mặt, vội vàng nói:
- Không tốt! Mau tránh ——
Phốc!
Từ trong lòng đất dưới chân mấy người đột nhiên xuất hiện một móng vuốt đen kịt mà sắc bén, tiếp đó một đường thẳng đâm xuyên qua người vừa nói chuyện, một trảo xuyên tim.
. . .
. . .
Tổng bộ Thợ săn thú, trong một tòa lâu đài cổ dựng ở bên bờ sông Neel.
Một con quạ đen bay vào cửa sổ, theo đó một phần tình báo rơi xuống mặt bàn.
West đang uống trà và hưởng thủ nữ hầu phục thị, nhưng ngay khi nhìn thấy tiêu chí màu đỏ ở góc trái dưới phong thư thì tròng mắt co rút lại, không lo được ly trà, nhanh chóng đẩy nữ hầu kiều mỵ ra, ngồi ngay trước bàn làm việc, sắc mặt ngưng trọng, nhanh chóng mở phong thư ra.
- Khu số 1 xuất hiện tung tích “Hắc Chức Giả”, đã săn giết ba tên Thú Liệt giả?
Sau khi West nhìn thấy nội dung tình báo, sắc mặt thay đổi, vội vàng đọc xem chuyện đã xảy ra, đội truy tung thứ sáu “Sơn Sư” lên đường, không may bị "Hắc Chức Giả” đánh lén săn giết, chỉ có đội trưởng cùng một vị đội viên trọng thương chạy thoát.
- Rốt cục đã không nhịn được mà đi ra sao, con súc sinh chết tiệt này!
West nắm chặt phong thư, sau một khắc hắn nhanh chóng rút phong thư ra, rồi nhét nguyên phong thư vào bìa thư của hắn treo lên chân quạ đen, vỗ vỗ thân chim nói:
- Đi chỗ Gladly.
Quạ đen kêu một tiếng chói tai, rung rung hai cánh bay ra cửa sổ.
. . .
. . .
Trên sân huấn luyện Thú Liệt Giả.
Đỗ Địch An huấn luyện như thường lệ, không ngừng rút tiễn bắn tên, độ chính xác càng ngày càng nâng cao, thậm chí muốn tìm mục tiêu di động để luyện tập.
Giờ phút này đã sắp đến thời gian dùng cơm trưa, bỗng nhiên, huấn luyện viên vội vội vàng vàng đi vào sân huấn luyện, tìm được Đỗ Địch An liền lập tức đưa một phần thư tín cho hắn, thở dốc nói:
- Đây là thư triệu tập khẩn cấp tập đoàn đưa cho ngươi, bên ngoài Cự bích xuất hiện tình huống, tạm thời thiếu khuyết thợ săn, mà năng lực “Cụ Nhiễm Giả” của ngươi là siêu cấp khứu giác đúng chứ, tập đoàn cho ngươi cùng đội đi bên ngoài Cự bích chấp hành nhiệm vụ khẩn cấp, nhanh chuẩn bị một chút.
Đỗ Địch An không khỏi dừng lại, kinh ngạc hỏi,
- Thế nhưng ta còn trong thời kỳ huấn luyện.
- Đây là triệu tập khẩn cấp, chỉ cần không phải đang chấp hành nhiệm vụ khác ở ngoài Cự bích nên không cách nào liên hệ, tất cả mọi người đều phải buông tất cả nhiệm vụ trong tay xuống, hưởng ứng triệu tập của tập đoàn!
Huấn luyện viên nhanh chóng giải thích, nói:
- Chiến giáp Thú liệt giả của ngươi đã được đính chế tốt rồi, đợi lát nữa sẽ đưa qua cho ngươi, ngươi nhanh dừng lại đừng có lại hao phí thể lực, nhanh đi bổ sung một thoáng, rất nhanh liền sẽ có người tới tiếp ngươi đi bên ngoài Cự bích.
- Vội vã như vậy?
Đỗ Địch An nhanh chóng buông cung xuống,
- Không còn thợ săn nào đang rãnh rỗi sao?
- Những thợ săn khác hoặc là dưỡng thương, hoặc là có chuyện quan trọng trên người, nếu không tổng bộ cũng sẽ không phái một người mới như ngươi đi đến chỗ nguy hiểm như vậy.
Huấn luyện viên thúc giục:
- Động tác nhanh lên.