Chương 153: Ta Với Những Thứ Rác Rưởi Như Các Ngươi Không Giống Nhau
Lúc Heiba thò tay ra đón, tên lính canh buông tay, bò bít-tết lập tức rơi trên mặt đất, chỉ thấy bên trên miếng bò bít-tết có vài vết cắn, hiển nhiên là đồ ăn còn thừa.
Lính canh ngục nhổ một bãi nước miếng, chán ghét nói:
- Đánh đấm càng ngày càng kém còn muốn ăn bò bít-tết, có phải các người cho rằng ta không biết, cố diễn kịch ở đây?
Sắc mặt Heiba biến hóa, cười lớn nói:
- Ta làm sao dám, ta hận đại nhân không kéo hắn ra ngoài bóc một lớp da đây này!
Lính canh ngục cười lạnh một tiếng nói:
- Vậy thì như ngươi mong muốn.
Mí mắt Heiba hơi nhảy lên, nhưng biểu tình lại không thay đổi.
Thanh niên tóc vàng bị đánh té trên mặt đất đằng sau nhìn Heiba giận dữ hét:
- Tên súc sinh chết tiệt, ta nguyền rủa ngươi chết không đượcyên lành!
Lính canh ngục này chờ sau khi Heiba nhặt bò bít-tết lên, nhốt hắn lại lồng giam. Sau đó tiếp tục đẩy xe phân phát bánh mì cho những lồng giam khác. Sau khi phân phát xong liền mang theo xe đẩy rời đi, thuận tiện xách thanh niên tóc vàng theo.
Chờ khi thanh âm khóa cửa ngoài hành lang truyền đến,không khí trầm trọng hai bên nhà tù mới được giảm bớt.
- Hai tên súc sinh chết tiệt này!
- Không may cho Lão Kim.
Từng tiếng thở dài oán hận phát ra từ hai bên lồng giam.
Đỗ Địch An nhặt bốn khối bánh mì từ cửa lồng giam lên, quay đầu nhìn lại mấy ánh mắt âm u khao khát đằng sau,thanh âm lạnh lùng nói:
- Có người nào muốn tới đoạt không?
Mấy người nhìn thấy Đỗ Địch An nhặt bánh mì lên, đâu còn dám giành ăn với hắn, vội vàng lắc đầu.
Một người trong đó nịnh nọt nói:
- Từ nay về sau ngươi chính là lão đại của chúng ta rồi, có gìcần phân phó chỉ việc nói, chúng ta sẽ nghe theo ngươi.
Đỗ Địch An đã cảm nhận được sâu sắc cách sinh tồn trong ngục giam, không nói gì thêm chậm rãi ăn bánh mì. Sau khi ăn xong hai mẩu bánh mì, hắn cất phần còn lại vào trong ngực, đợi đêm đói lại lấy ra ăn.
Mấy người khác trông mà thèm nhưng cũng không dám tiến lên cướp đoạt, chỉ có thể không ngừng nịnh nọt Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An thờ ơ, hắn hiểu được dù là hoa ngôn xảo ngữ gì đi nữa cũng không bằng lực lượng của bản thân.
Lúc này, Đỗ Địch An chú ý tới thanh niên gọi là Heiba kia. Hắn cũng không ăn bò bít-tết ngay mà cất vào trong ngực, ánh mắt hắn hiện lên hào quang khát vọng.
Hắc Ba chú ý tới ánh mắt Đỗ Địch An, mỉm cười nói:
-Tiểu tử, người ở đây đều gọi ta là Heiba, ngươi tên gì?
- Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An trả lời, lúc trước người này mở miệng cứu giúp khiến hắn không có ác cảm gì nhưng cũng chưa có hảo cảm.
Heiba gật gật đầu, mỉm cười nói:
-Trước kia ngươi là Thú Liệp giả, hay thẩm phán kỵ sĩ? Không phải là Quang Minh kỵ sĩ chứ?
Đỗ Địch An nhíu mày, không trả lời.
Heiba cũng ý thức được mình hỏi đã liên quan đến bí mật riêng liền gượng cười, sau đó không nói thêm gì nữa.
Đỗ Địch An hỏi:
- Tại sao ngươi không ăn?
Heiba biết rõ Đỗ Địch An nghi hoặc gì, hắn chỉ thở dài nói:
- Lần này Lão Kim khổ rồi, đây là lưu lại cho hắn.
Đỗ Địch An biết rõ "Lão Kim" chính là thanh niên tóc vàng khi nãy bị kéo ra ngoài, ánh mắt hơi chớp động nói:
- Các ngươi đang diễn trò?
Heiba nhìn hắn, suy nghĩ một chút mới khẽ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, những tạp chủng này ngẫu nhiên sẽ 'Đại phát thiện tâm' mang đến cho chúng ta một ít chỗ tốt. Nhưng mỗi lần thậm chí muốn xem chúng ta tự giết lẫn nhau, cho nên chúng ta đã thương lượng với nhau, chỉ diễn qua loa là được. Không cần phải mỗi lần đều liều mạng như thế, dù sao bị thương để đổi lấy một chút đồ vật nãy cũng quá không đáng rồi.
- Lẽ ra lần này cho ta, bất quá hai tên tạp chủng kia hại Lão Kim, coi như đền bù tổn thất cho hắn đi.
Đỗ Địch An liếc qua những lồng giam khác nói:
- Những người khác đồng ý sao?
Heiba khẽ gật đầu nói:
- Nếu như không có người tranh đoạt, cái tên tạp chủng này sẽ cắt xén đồ ăn của chúng ta. Cho nên nhất định phải diễn.
Đỗ Địch An nghe được hắn mà nói liền im lặng.
Hơn một giờ sau, thanh niên tóc vàng đã bị hai tên lính canh ngục kéo trở về. Toàn thân hắn máu tươi đầm đìa, thở hấp hối. Hắn bị ném lại lồng giam, nằm rạp trên mặt đất cả buổicũng không có động tĩnh gì.
Chờ khi hai tên lính canh ngục đi rồi, Heiba gọi hai tiếng "Lão Kim" mới thấy hắn có phản ứng. Heiba ném bò bít-tết qua, nói:
- Giữ lại cho ngươi, ăn đi, hôm nay đã hại ngươi khổ rồi.
Thanh niên tóc vàng ở phía sau mấy người bò dậy, xoay người lại gian nan nói:
- Không có gì, một ngày nào đó ta sẽ giết chết những tạp chủng này.
Heiba khẽ thở dài, lắc đầu.
Đảo mắt đã đến nửa đêm, Đỗ Địch An ăn hai mẩu bánh mì còn lại xong, sau đó tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nằm ngủ không được bao lâu, đột nhiên hắn cảm giác được có một âm thanh vô cùng nhẹ đi qua liền lập tức mở to mắt, nhìn thấy trong đám người bên kia có một thanh niên gầy gò ốm yếu rón rén đi tới.
Đỗ Địch An đột nhiên mở mắt dọa thanh niên gầy yếu này sợ nhảy lên, hắn không nghĩ tới động tĩnh nhỏ như vậy cũng kinh động Đỗ Địch An, vội vàng khoát tay giải thích, liên tục xin lỗi.
Đỗ Địch An không nói gì, tiếp tục nhắm mắt lại.
Mấy người trong phòng giam khác bị động tĩnh đánh thức, ngẩng đầu nhìn một chút đã hiểu là chuyện gì xảy ra, lại ngả đầu nằm ngáy o..o.
Ngày hôm sau.
Đỗ Địch An cảm giác đau đớn trên người đã giảm rất nhiều, miệng vết thương đã đóng vảy. Xương bả vai chỗ đinh thép vẫn hơi đau, tựa hồ đã bị nhiễm trùng, miệng vết thương thối rữa.
Nhưng mà chung quanh không có dao găm cùng vật dụng y tế, hắn chỉ lấy nước bọt bôi lên vết thương cũng còn có một chút tác dụng.
Mỗi ngày ngục giam có hai lần phân phát đồ ăn, giữa trưa cùng buổi tối.
Giữa trưa được phát đến ba khối bánh mì, lần này Đỗ Địch An không độc chiếm, chỉ ăn hai khối. Một khối còn lại ném cho những người kia.
Dù sao chó cùng dứt giậu, hắn muốn dưỡng thương nhanh chóng cũng không muốn chiến đấu xé rách miệng vết thương.
Mặc dù chỉ là một khối bánh mì nhưng những người kia cũng không tranh đoạt, chia đều mỗi người một ít.
Đỗ Địch An nhìn thấy vậy cũng hiểu được, tuy tại đây không có người nào đáng để tín nhiệm, nhưng ít ra vẫn xây dựng được một chút ăn ý với nhau. Chỉ có ăn ý như vậy mới có thể giúp cho bọn hắn sống sót.
Tựa như Heiba cùng Lão Kim kia.
Hoặc tựa như những người khác trong ngục giam
Nếu như đánh vỡ sự ăn ý này tất nhiên sẽ có người tiêu vong, tựa như trung niên nhân mập mạp kia.
Sau khi bị Đỗ Địch An cùng lính canh ngục đánh, đại thế trung niên nhân mập mạp đã mất, thân thể thương thế nghiêm trọng. Tại đây không có hộ lý cũng không có trị liệu, bị thương sẽ khiến địa vị của hắn hạ xuống mức thấp nhất. Trừ phi là như Đỗ Địch An, mặc dù là bị thương vẫn có thể trấn trụ những người khác.