Chương 154: Ta Với Các Ngươi Không Giống Nhau(trung)
Đến buổi tối ngày hôm sau, trung niên nhân mập mạp đã dần dần tỉnh lại, rên rỉ muốn bò dậy nhưng toàn thân đau nhức kịch liệt, nhất là lúc trước lính canh ngục dùng chân đá đã tác động đến thép đinh trên xương bả vai hắn. Giờ phút này hai tay hắn mềm yếu vô lực, nhất thời không thể đứng dậy được.
Hắn phẫn nộ mà rít gào nói:
- Các ngươi đều chết hết rồi sao, tới vịn lão tử a!
Những người kia lui lại phía sau, nhìn lẫn nhau rồi lại nhìn Đỗ Địch An không dám ra tay. Kể cả thanh niên cường tráng nhắc nhở hắn lúc trước, cũng chui vào trong góc, không dám lên tiếng.
Trung niên nhân mập mạp rống lên vài tiếng, thấy không có người nào đáp lại mình, trong lòng hoảng sợ cùng bi thương khiến hắn hét ầm lên. Nhưng hắn đã hiểu mình bị bỏ rơi rồi, một con hổ mù bị trọng thuơng dù có biểu lộ hung ác cũng khó có thể trấn trụ những người khác.
Hơn nữa hắn không có uy vọng cao như Lão Kim cùng Heiba. Hai người này trong đám thủ lĩnh nhà tù cũng là tồn tại số một số hai, có thể giúp đỡ lẫn nhau. Cho dù một người trong đó bị thương nặng cũng không ai dám khi nhục.
Cô độc, bất lực, tuyệt vọng, Hắc Ám.
Hắn dường như lại được cảm thụ tâm trạng khi mới bị ném tới phòng giam. Lúc đó hắn đang khóc vì bị xâm phạm, miễn cưỡng vui cười a dua nịnh hót sống qua ngày. Cho đến khi kỳ hạn lão đại của hắn đã đến và bị xử tử hình, hắn mới có được cơ hội Thượng vị.
Hôm nay hắn lại một lần nữa rơi xuống.
Đỗ Địch An yên lặng nhìn hắn, không nói gì. Một lát sau bữa tối được đưa đến, lần này tương đối may mắn, được phân phát đến bốn khối bánh mì.
Đỗ Địch An nhặt tất cả lên.
Trung niên nhân mập mạp nghe được thanh âm, đột nhiên bò dậy, nhưng không nhào lên cướp đoạt mà hướng về phía Đỗ Địch An dập đầu, cầu khẩn nói:
- Van cầu ngươi bỏ qua cho ta, sau này ngươi sẽ là lão đại của ta, ta nhận thua. Những người khác tại đây thường xuyên thi đấu, về sau ta sẽ là tay chân của ngươi. Ngươi bảo ta làm gì cũng được, van cầu ngươi tha cho ta...
Đỗ Địch An nhíu mày, không nghĩ tới hắn lại thay đôi như vậy, còn tưởng rằng hắn lao tới cướp bánh mì. Đỗ Địch An trầm mặc một lát, nhìn mấy người khác nói:
- Các ngươi cảm thấy ta có nên tha thứ cho hắn không?
Những người ngồi bên kia nhìn qua bánh mì đen trong tay Đỗ Địch An, nghe được câu hỏi, một người trong đó nhỏ giọng nói:
- Lão đại, nếu không ngươi tha thứ hắn đi. Từng ngục giam chúng ta đều có nhiệm vụ được phân phối, nếu ngươi phế hắn chúng ta sẽ có ít người làm việc hơn, đây là chịu thiệt.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, chờ sau khi hai tên lính canh ngục rời đi, nói ra:
- Phế bỏ một cánh tay của hắn cùng cái chân thứ ba.
Mấy người nghe vậy sững sờ.
Trung niên nhân mập mạp biến sắc, nắm tay rất nhanh co lại, nhưng ngay sau đó lại nới lỏng ra, cầu khẩn nói:
- Đại ca, bọn hắn nói không sai. Mỗi tuần chúng ta đều có nhiệm vụ, nếu phế bỏ cánh tay của ta, ta sẽ thành phế nhân. Đến lúc đó nhiệm vụ chia đều cho mọi người, ngươi cũng sẽ thiệt thòi.
Đỗ Địch An lẳng lặng nhìn hắn nói:
- Ngươi cảm thấy, ta còn cần tự thân làm nhiệm vụ sao?
Trung niên nhân Mập mạp khẽ giật mình.
Mấy người khác biến sắc, biết rõ ý tứ trong lời này của Đỗ Địch An. Không nghĩ tới thay đổi lão đại, cuộc sống của bọn hắn vẫn không thay đổi gì, trong lòng có chút bi phẫn.
Đỗ Địch An nhìn qua mấy người, nói:
- Không có người động thủ sao?
Mấy người liếc nhìn nhau, trong lòng tức giận, đều ăn ý lặng yên không lên tiếng.
Đỗ Địch An lấy ra hai khối bánh mì đen từ trong ngực, nói:
- Ai nghe lời, cái này cho người đó.
Một chiêu này hai ngày nay lính canh ngục đã dùng, hôm nay hắn học theo.
Mấy người giật mình hơi do dự, cuối cùng vẫn có một người tiến lên trước, nói:
- Ta đến, bất quá ta sợ không đánh lại hắn.
Đỗ Địch An nhìn trung niên nhân mập mạp nói:
- Đã nghe được chưa, ta tin tưởng nếu như ngươi thông minhsẽ không phản kháng, nếu không sẽ không phải chỉ phế một cánh tay. Nếu như ta đoán không sai, quy tắc tại đây rất đơn giản, chỉ có hai điều. Thứ nhất, không được phép giết người. Thứ hai, hoàn thành lượng công việc được giao. Cho nên tra tấn nho nhỏ cũng không coi là gì.
Nghe được hắn nói hời hợt vài chữ “tra tấn nho nhỏ", thân thể trung niên nhân mập mạp rung động, tức giận cùng sợ hãi, bởi vì hắn biết rõ Đỗ Địch An nói hoàn toàn chính xác.
Chỉ cần không giết người cùng không ảnh hưởng đến công việc, chó cắn chó việc là lính canh ngục thích xem nhất.
Đỗ Địch An rút ra hai khối bánh mì đen khác chậm rãi cắn ăn hết, vừa ăn vừa nói:
- Biểu diễn đã có thể bắt đầu.
Nghe được hắn nói, mấy người khác nhìn hắn nhai nuốt bánh mì đen, khẽ cắn môi tiến lên vây quanh trung niên nhân mập mạp.
Người bên phòng giam khác cũng chú ý tới tình huống bên này. Bọn hắn không cười to như mọi lần, mỗi người đều cảm nhận được một cỗ hàn ý nhàn nhạt. Bọn hắn đã gặp tội phạm cùng hung cực ác, gặp ác ma giết người không chớp mắt, nhưng lại chưa thấy qua người nào có thể thích ứng nhanh như vậy. Bởi vì Đỗ Địch An thực sự không phải là trả thù thuần túy, thậm chí lúc hắn phân phó cũng không xuất ra cừu hận cùng sát ý mà là một loại bình tĩnh.
Chính vì bình tĩnh như thế mới khiến người khác cảm giác được một cỗ khí tức cực kì nguy hiểm.
Tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng gầm gừ phẫn nộ vang lên trong tù, sóng âm lan đến những cây thép trụ làm chúng rung lên.
Đỗ Địch An nhai chậm rãi khối bánh mì đen đã quá hạn sử dụng. Hắn lẳng lặng nhìn một màn trước mắt, chờ hắn ăn xong thì một màn này cũng kết thúc. Chỉ thấy trung niên nhânmập mạp hấp hối nằm trong vũng máu, đũng quần là một mảnh Huyết Hồng, tay trái đã bị bẻ gãy.
Tiết mục đã chấm dứt, mấy người quay sang nhìn qua bánh mì đen trong tay Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An rất thủ tín, không có nhiều lời tiện tay ném bánh mì đen ra, rơi vào người trung niên nhân mập mạp vẫn đang chảy ra huyết thủy.
Mấy người vội vàng nhặt lên, nhanh chóng chia đều, ăn lung tung.
Thời gian ngày từng ngày trôi qua.
Tuy Đỗ Địch An không ra tay nữa, nhưng người nơi này cũng không phải đồ đần. Từ lần đầu hắn ra tay đã có thể nhìn ra hắn không phải là người bình thường, mà là chiến sĩ có sẵn lực lượng siêu cường.
Dù sao có một số việc không phải dựa vào phẫn nộ là có thể bộc phát ra lực lượng siêu cường. Bọn hắn đã gặp quá nhiềungười dãy dụa trong phẫn nộ cùng tuyệt vọng, cuối cùng vẫn phải cúi cái đầu xuống, nằm rạp trên mặt đất cho bọn hắn hưởng dụng.
Chỉ là phẫn nộ trước sức mạnh tuyệt đối cũng không có tác dụng gì. Thật đáng buồn cũng thật chua xót.
Mấy ngày nay, Đỗ Địch An ngẫu nhiên có nói qua vài câu với Heiba. Cũng biết ngục giam này nằm dưới đáy hồ. Ngục giam có ba tầng, nơi bọn họ đang ngồi là tầng thứ nhất, cũng đại biểu bọn họ là tội phạm nhỏ yếu nhất trong ngục giam này.
Để phân biệt cấp bậc tội phạm, ngoại trừ dựa vào lực lượng bản còn dựa vào hành vi phạm tội bên ngoài.
Như Đỗ Địch An bị đưa vào đây với tội ăn cắp, tự nhiên thuộc về tội phạm nhỏ yếu nhất.
Mấy ngày nay, Đỗ Địch An cũng biết trung niên nhân mập mạp và mấy người kia đã phạm phải tội gì. Trung niên mập mạp giống như bề ngoài của hắn, từng là một phú thương. Bởi vì yêu tiểu thư quý tộc một của nhà nào đó nên vào ngục.
Bất quá dựa vào thân phận phú thương của hắn để hắn có cơ hội mua được "Thần Chúc Phúc" trong chợ đen, cho nên lực lượng của hắn mới có thể lớn hơn người bình thường nhiều như vậy, đã tương đương với Thập Hoang Giả.
Đây cũng là lần đầu Đỗ Địch An nghe được "Thần Chúc Phúc" được gọi là vật phẩm 'Thần Thánh', cũng có thể được mua sắm trong chợ đen.