Chương 189: Mục Đích
- Đều dừng tay!
Thiếu nữ cùng Forint đồng thời quát to.
Ba vị thanh niên kỵ sĩ không khỏi nhìn về Kander.
Giờ phút này Kander lộ vẻ kinh hãi, hắn biết rõ trung niên kỵ sĩ mạnh cỡ nào, đây chính là một vị Trung cấp kỵ sĩ a, mặc dù ở trong cung điện cũng có thể xếp và top 500, vậy mà bị Đỗ Địch An đánh bại? Hơn nữa là bị áp đảo, điều này chẳng phải mang ý nghĩa Đỗ Địch An còn mạnh hơn Trung cấp kỵ sĩ nhiều lắm?
Với tư cách thiếu gia của gia tộc Milan, hắn biết rõ sự chênh lệch giữa kỵ sĩ và Thú Liệp giả, Thú Liệp giả thường xuyên chiến đấu cùng ma vật, vô luận là ý thức chiến đấu hay là kỹ xảo giết địch đều không phải kỵ sĩ có thể so sánh, tuy đều là chức nghiệp chiến đấu, nhưng cả hai lại không cùng một đường, kỵ sĩ là vinh quang thủ hộ quý tộc, được người người ngâm thơ ca tụng, mà Thú Liệp giả là bóng tối, thậm chí ngay cả bình dân cũng không có tư cách biết được sự tồn tại của Thú Liệp giả.
"Vậy mà có thể nhanh chóng đánh bại Mạc thúc, tuyệt đối không đơn giản chỉ là sơ cấp Thú Liệp giả!"
Kander suy nghĩ liên miên, trong ấn tượng của quý tộc thì Thú Liệp giả đồng nghĩa với từ "Tên điên" và "Bạo Ngược" , mặc dù quý tộc không thể không lợi dụng Thú Liệp giả để kiếm lấy tài phú, nhưng nội tâm cũng cực kỳ kiêng kị những tồn tại này, đây cũng là vì sao Cao cấp Thú Liệp giả rất được tập đoàn ưu đãi, mặc dù là quý tộc cũng muốn tươi cười đón chào.
Tất cả quý tộc ở đây đều thầm kinh hãi, không ít con cháu quý tộc không giỏi che dấu đều trợn mắt há hốc mồm, nói không ra lời.
Forint cũng kinh hãi, nhưng nhiều hơn là kinh hỉ, tuy đã nghe Đỗ Địch An miêu tả thực lực của chính mình, nhưng hắn cũng chưa hoàn toàn tin phục, bởi vì tư liệu mà hắn nắm giữ cho thấy Đỗ Địch An chỉ miễn cưỡng là một Sơ cấp Thú Liệp giả, liền coi như cơ trí xảo trá thì cũng không bù đắp được lực lượng.
Hơn nữa, ở trong tù là không có thần chúc phúc, chỉ có thống khổ cùng tra tấn.
Hắn vịn quải trượng nhanh chóng đi vào trong tràng, quay đầu nhìn Đỗ Địch An quát khẽ:
- Không được vô lễ.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu khoanh tay mà đứng, ở ngoài mặt hắn chỉ là Thú Liệp giả tập đoàn thuê, tự nhiên phải biểu hiện nghe lời Forint.
- Ra tay luận bàn, khó tránh khỏi ngộ thương.
Forint nói một câu mở đầu, quay đầu nhìn Kander với vẻ mặt áy náy, nói:
- Ngươi không sao chứ?
Kander nhìn thấy hắn không thực sự áy náy mà chỉ làm ra vẻ, giận không chỗ phát tiết, nhìn chằm chằm Đỗ Địch An một lúc rồi khua tay nói:
- Chúng ta đi.
Chuyện đến nước này, hắn không cần phải ra vẻ khách sáo nữa, dù sao tất cả mọi người đều biết.
Thiếu nữ thở dài nói với Đỗ Địch An:
- Không nghĩ tới hôm nay lại xảy ra chuyện không vui như vậy, tập đoàn đang bàn việc, ngươi chỉ được bọn hắn thuê mà thôi, vì sao lại nhúng tay vào, vốn còn muốn tặng cho ngươi một bài thơ nhưng bây giờ...
Lắc đầu, vẻ mặt tiếc hận cùng nuối tiếc.
Đỗ Địch An nghe vậy trong lòng nao nao, chợt nhớ tới, cô gái này có vẻ quen mặt, hình như đã từng gặp ở quý tộc tụ hội, tiểu thư gia tộc Mel, Mel Shaya.
- Nếu là tập đoàn đang làm việc, vậy càng không nên để Thú Liệp giả bị người nhục nhã.
Đỗ Địch An lạnh lùng nói:
- Tuy ở trong mắt quý tộc các ngươi, Thú Liệp giả chỉ là một con chó giúp các ngươi kiếm tiền, nhưng đừng quên là Thú Liệp giả lần lượt ra ngoài chiến đấu, nhiều lần nguy hiểm đến tánh mạng mới mang tài phú trở về Cự Bích, các ngươi đốt đèn dầu là Thú Liệp giả lấy từ trong cơ thể ma vật, các ngươi mặc nhung phục da thú, là Thú Liệp giả lột từ trên thân ma vật xuống.
Mel Shaya thở dài nói:
- Ngươi nói không sai, nhưng đây là nhiệm vụ các ngươi lựa chọn, mạo hiểm nhưng cũng mang về cho các ngươi tiền tài.
Đỗ Địch An lẳng lặng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nói:
- Nếu là quan hệ hợp tác thì nên có tôn trọng tối thiểu, những thứ Thú Liệp giả có được đều là tự mình dốc sức liều mạng cầm đến mà không phải lấy không.
Mel Shaya hơi im lặng, nói:
- Ngươi nói rất đúng, bất quá ta chưa bao giờ xem thường Thú Liệp giả, chỉ là đây là tập đoàn cùng quý tộc bàn việc, ngươi chen vào không phải việc làm sáng suốt.
- Thuận tiện nói cho ngươi biết một chuyện, Jenny biết ngươi đã ra tù nhưng bị phụ thân nàng nhốt trong nhà không thể đi ra gặp ngươi, xem ở mặt mũi của nàng, nếu ngươi có lời muốn nói cho nàng biết, ta có thể giúp ngươi chuyển lời.
Đỗ Địch An hơi dừng một giây, lại khôi phục bình tĩnh, hờ hững nói:
- Nếu có lòng thì không ai có thể nhốt, nếu đã không có ý, bốn phía đều là Cự Bích.
Mel Shaya nhìn hắn, nói:
- Ngươi còn ghi hận mình bị bắt vào tù? Đây không phải lỗi của nàng.
- Ta biết rõ.
Đỗ Địch An lẳng lặng nhìn nàng, nói:
- Không có ai sai, hơn ta còn muốn cảm tạ bọn họ đã đề tỉnh pta, để cho ta hiểu ra rất nhiều thứ.
- Là cái gì?
Mel Shaya khẽ nhíu mày:
- Là cừu hận sao?
Đỗ Địch An bình tĩnh nói:
- Ngươi nên trở về.
Mel Shaya hơi cứng lại, tức giận nói:
- Đuổi một phu nhân đi là rất không lễ phép.
- Cho nên ta không phải quý tộc.
Đỗ Địch An nói.
Mel Shaya bị nghẹn, ngón tay níu làn váy nói:
- Thật không biết vì sao Jenny có thể hàn huyên với ngươi cả ngày, mỗi một câu đều có thể tức chết người.
- Đi thong thả.
“. . .”
Chờ đến khi đoàn người Mel Shaya cùng Kander rời khỏi, Forint nói với chúng nhân:
- Các vị mời ngồi, sắc trời còn sớm, chúng ta tiếp tục.
Đám quý tộc nhìn hắn, lại nhìn Đỗ Địch An một lúc, rồi bọn họ hai mặt nhìn nhau, tuy không ít người đã manh động thoái ý, lo lắng bị gia tộc Mel cùng gia tộc Milan trả thù, nhưng Forint cũng không phải kẻ hiền lành, nhất là vừa rồi Đỗ Địch An dùng một quyền nện đứt cánh tay của trung niên kỵ sĩ kia, một màn này quá huyết tinh tàn bạo đã khiến tất cả mọi người bị rung động, e sợ khiến Đỗ Địch An không vui.
Dù sao đến cũng đã đến rồi, chờ yến hội chấm dứt rồi nói sau.
Tất cả quý tộc đều thầm suy nghĩ như vậy, theo lời ngồi xuống.
- Mời tiếp tục đi.
Forint nói với dàn nhạc trên đài.
Vị chỉ huy dàn nhạc hơi do dự nhìn thoáng Đỗ Địch An một cái, cảm thấy da đầu hơi run lên, hít sâu một hơi để bình phục tâm tình, quay đầu mời ban nhạc trở lại nguyên vị của mình, âm nhạc chậm rãi bay lên.
Tiếng nhạc du dương quanh quẩn trong đại sảnh, Forint cùng Đỗ Địch An ngồi ở hàng phía trước mỉm cười lắng nghe, rất là hưởng thụ.
Mà đám quý tộc ngồi phía sau thỉnh thoảng lại liếc nhìn Đỗ Địch An, trong đầu suy nghĩ liên miên.
Trời dần tối.
Yến hội chấm dứt, tất cả quý tộc riêng phần mình trở về.
Forint cùng Đỗ Địch An đứng ở cửa ra vào đưa tiễn, nhìn từng chiếc xe ngựa biến mất trong bóng đêm, hai người liếc nhau, Forint nói:
- Lên lầu nói.
Đỗ Địch An gật đầu.
Forint bàn giao với quản gia một lúc, chính mình thì có trung niên thị nữ nâng đỡ, cùng Đỗ Địch An đi lên thư phòng trong lầu hai.
Chờ trung niên thị nữ rời đi, Forint lên tiếng hỏi thăm Đỗ Địch An:
- Không có bị thương chứ?
Đỗ Địch An khẽ lắc đầu, nói:
- Lần này Milan gia tộc cùng Mel gia tộc tới không hẳn là muốn chèn ép tập đoàn, nhất là vị Kander gia tộc Milan, dường như mục đích của hắn là ta, chẳng lẽ biết rõ ta được bảo lãnh, lo lắng ta trả thù gia tộc bọn họ cho nên sớm ra tay?
- Chắc có lẽ không.
Forint lắc đầu,
- Tuy ta thả ra tin tức ngươi là Trung cấp Thú Liệp giả, nhưng bọn hắn chỉ cần điều tra một cái là biết ngay ngươi chỉ là sơ cấp Thú Liệp giả mà thôi, cũng nhờ đó suy đoán ra ta thả ra tin tức như vậy chỉ là mánh lời. Đối với bọn họ, một vị Sơ cấp Thú Liệp giả không đáng sợ nên không đến mức để bọn hắn lo lắng.