Chương 10:
Ánh Kiều bước chân nặng nề leo lên cái đình, thầm kêu xui xẻo trong lòng.
"Đưa tới."
"Phải." Nàng thận trọng đem lệnh bài trình lên, chờ đợi hắn đề ra nghi vấn.
Quả nhiên, hắn dựa vào lan can, nhìn chăm chú nàng: "Thái thái phái ngươi đến nghe lén?"
"Không phải, ta căn bản không biết ngài cùng Hầu gia sẽ nói chuyện tại cái đình này. Ta lên núi hóng mát, sau đó, sau đó ngài liền xuất hiện..." Nàng nào có thể lường trước được.
Quý Văn Diệp cười lạnh nói: "Ngươi nói không phải cố ý, vậy vì cớ gì ta cứ luôn đụng phải ngươi?"
"Cũng không thể xem là luôn luôn được, đây mới là lần thứ ba gặp mặt... Huống hồ lần gặp trước cũng đã qua cả tháng rồi..." Nàng nhỏ giọng giải thích.
"Dám cãi?" Hắn không nhanh không chậm nói: "Cho rằng ta không còn làm Cẩm Y Vệ, thì ngươi vô phương với ta?"
Ánh Kiều vội lắc đầu lia lịa: "Ta tuyệt không dám mạo phạm ngài dù chỉ một tơ một hào, ngài là ân nhân cứu mạng của chúng ta, ta chỉ có cảm kích cùng kính sợ. Ta thật sự vô tình đi đến nơi này, đợi đến khi ta phát giác ra thì ngài cùng Hầu gia đã nói chuyện rồi. Ta hoảng sợ, không nghe thấy gì hết, mãi đến khi ngài gọi tên ta, ta mới hồi phục tinh thần lại."
"Ngươi vốn định làm gì?" Quý Văn Diệp hỏi: "Ngươi nắm chặt cái gì trong túi vậy?"
"... Am thuần." Nàng tỏ vẻ vô cùng đáng thương mà đáp: "... Chuẩn bị về nhà nấu canh uống."
"Sao lúc nào trông ngươi cũng như thiếu ăn thiếu mặc thế?"
Ánh Kiều nhẹ giọng thở dài: "Ai, ta cũng muốn biết lắm chứ." Giật mình vì đã lỡ lời, nàng lập tức im bặt, cúi đầu đứng nghiêm.
"Vậy nên ngươi mới muốn tiếp tục ở lại phủ kiếm tiền, nên mới không đem lời của ta chuyển cáo cho thái thái?" Quý Văn Diệp cau mày nói.
Ánh Kiều nghĩ thầm "xong rồi", đại sự không ổn, vội vàng tìm cách chữa cháy: "Ta vẫn luôn nghĩ nát óc, làm sao có thể vừa không chọc giận thái thái, lại vừa có thể chuyển lời của ngài cho bà ấy, đầu óc ta ngu muội, nghĩ mãi mà không ra được lý do thoái thác nào thích hợp. Bất quá, ngài đừng giận, ta bây giờ lập tức đi nói với thái thái." Vừa nói, nàng vừa khom người làm bộ muốn lùi lại bỏ chạy.
Quý Văn Diệp hừ nhẹ: "Vân Ánh Kiều, ta phát hiện lá gan của ngươi thật lớn, mỗi lần ta chất vấn ngươi, ngươi đều dám đem cái sai đẩy ngược lại lên người ta."
Mỗi lần? Tổng cộng mới gặp nhau ba lần mà thôi. Ánh Kiều lắc đầu nguầy nguậy: "Thảo dân không dám, thảo dân không dám." Nàng cố ý tỏ ra yếu đuối vô hại, mong Quý Văn Diệp thấy nàng nhỏ bé quá mà tha cho nàng. Có lẽ chiêu này hữu dụng, hắn nói: "Thôi được, ta không so đo với ngươi..."
Ánh Kiều âm thầm thở phào, nhưng ngay lúc đó nàng lại nghe hắn nói tiếp: "Tự tát vào miệng mười cái, rồi thì đi đi."
"... " Thần ơi, cuối cùng vẫn phải chịu phạt. Nhưng dù sao cũng nhẹ thôi, Ánh Kiều vui vẻ chấp nhận, sảng khoái đáp một tiếng: "Vâng." Rồi định vung tay tát mạnh vào mặt mình.
Quý Văn Diệp thấy nàng sảng khoái như vậy, bỗng không vui, chỉ xuống dưới chân: "Quỳ xuống đó mà tự tát."
Tâm trạng nàng nhất thời trở nên tồi tệ, dù sao thì hình thức nhục nhã này so với vừa rồi cao hơn không ít, nàng bèn mặt mày cầu xin đi về phía hắn. Quý Văn Diệp đứng cạnh lan can, phía sau hắn là hòn non bộ, Ánh Kiều đến gần, vô tình liếc mắt nhìn xuống dưới đình, thấy rõ ràng những lỗ thủng trên hòn non bộ, nơi nàng vừa nãy ẩn thân bị thu trọn vào tầm mắt, thì ra là hắn phát hiện ra nàng như vậy.
Ánh Kiều xưa nay là người không chịu thiệt trước mắt, dù sao thì nàng cũng từng bắt Quý Văn Diệp quỳ rồi, nên mặt không đổi sắc nhìn hắn, chậm rãi quỳ xuống.
"Lúc trước có việc nhờ ta, ngươi quỳ xuống, sắc mặt của ngươi không có khó coi như vậy đâu."
"Không giống nhau, giờ phút này, ta mang theo lòng hối lỗi mà quỳ xuống trước ngài, nên biểu lộ mới nặng nề như vậy." Ánh Kiều đáp.
Hắn nhíu mày: "Ngươi còn dám cãi?"
Nàng vội lắc đầu nguầy nguậy, nhanh chóng giơ tay tự tát mình một cái.
Đúng lúc này, nàng chợt thấy có người ở trên con đường nhỏ cách đó không xa, chính là Tam thiếu gia, hình như đã trông thấy bọn họ, đang đi thẳng về phía đình nghỉ mát. Ánh Kiều nói: "Là Tam thiếu gia..."
Quý Văn Diệp nghiêng đầu nhìn theo, thầm hỏi: "Sao hắn lại tới đây?"
Nàng hợp thời kéo dài thời gian: "Chắc chắn là Tam thiếu gia tìm đến ngài." Cái tát vừa rồi tuy nhẹ, nhưng đánh vào mặt vẫn thấy rát, tranh thủ cơ hội xoa xoa. Vừa dứt lời, Quý Văn Diệp đã trừng mắt nhìn nàng một cái, Ánh Kiều vội cúi đầu, chậm rãi giơ tay lên làm bộ muốn tiếp tục tát miệng mình.
"Tiếp tục đi, đừng dừng."
Nàng vô cùng đáng thương ngước mắt nhìn hắn, ngậm ngậm nước mắt gật đầu lia lịa.
Quý Văn Diệp thấy nàng có bộ dạng "ta thấy mà thương" này, nhất thời ngưng bặt, im lặng một lát rồi nói: "... Được rồi, có người đến." Hắn khua khua tay, ra hiệu cho nàng dừng lại, rồi cúi đầu nhét lệnh bài vào trong đai lưng.
Và lúc này, Quý Văn Dục - vị Tam thiếu gia vừa vặn bước lên đến đình nghỉ mát, đối diện với cảnh tượng trước mắt, không khỏi ngạc nhiên giật mình. Chỉ thấy Vân Ánh Kiều quỳ gối trước mặt Quý Văn Diệp, nhìn từ phía sau lưng, dường như nàng đang dùng tay lau miệng, còn Quý Văn Diệp thì cúi đầu chỉnh lại đai lưng.
... Tư thế này, ngoài việc "thổi sáo" ra, thì không còn cách giải thích nào khác.
Thế mà lại ở cái nơi này, thật là gan lớn.
"... " Quý Văn Dục tâm tình phức tạp, cố ý trêu đùa một cách nhẹ nhàng: "Lão Tứ, hóa ra ngươi đang vui thú ở chỗ này, làm ta khổ công tìm kiếm, mọi người đã đông đủ cả rồi, chỉ thiếu có mình ngươi thôi, mau đi thôi, tuồng diễn sắp bắt đầu rồi."
Quý Văn Diệp không hiểu: "Ta vui thú gì chứ? Ta đang..." Nói đến đây, hắn nhìn lại vị trí của mình và Vân Ánh Kiều, không khỏi ngẩn người, rồi mỉm cười như không cười mà nói: "Sơ ý một chút mà làm trễ nải mất thời gian rồi, chúng ta đi thôi."
"Đây chẳng phải là Vân cô nương hầu hạ bên cạnh thái thái sao? Lão Tứ, hai người đã đến nước này rồi, hay là lát nữa cứ xin thái thái nhường lại cô nương cho đệ đi." Quý Văn Dục cười gượng nói. Trước đây hắn vẫn chưa dám chắc về mối quan hệ giữa Vân Ánh Kiều và Quý Văn Diệp, nhưng cảnh tượng trước mắt đã nói lên tất cả. Vốn là miếng mỡ dâng đến tận miệng mình, lại bị người khác cướp mất, trong lòng hắn vô cùng ấm ức.
Đã đến nước này? Đến nước nào chứ? Ánh Kiều ngơ ngác không hiểu, nàng đứng lên khom mình thi lễ với Tam thiếu gia: "Thỉnh Tam thiếu gia an."
Quý Văn Diệp mặt không đổi sắc phân phó Ánh Kiều: "Không còn việc gì của ngươi nữa, lui xuống đi."
"Vâng." Nàng coi như nhặt được một mạng, nhặt lấy cái túi đựng am thuần trên đất, vội vã rời khỏi đình nghỉ mát. Cũng chẳng còn quan tâm thái thái có còn phân phó gì hay không, nàng trực tiếp ra khỏi phủ, chạy thẳng về nhà.
----
Vân Thành Nguyên thấy con gái chạy về nhà giữa ban ngày, vô cùng kinh ngạc, lại thấy vẻ mặt nàng hốt hoảng như mất hồn, ông càng thêm lo lắng.
"Con làm sao vậy? Có phải là gặp phải kẻ xấu, bị người ức hiếp không?"
Ánh Kiều sợ cha lo lắng, gắng gượng tươi cười: "Không có, hôm nay trong phủ có tuồng hát, con rảnh rỗi nên về thôi."
"Vậy sao con lại vội vã như vậy?"
Nàng lắc lắc cái túi trong tay, cười nói: "Con có được đồ tốt, sợ bị người ta phát hiện, nên một mạch chạy về. Tối nay chúng ta uống canh đương quy am thuần!"
Vân Thành Nguyên vẫn cảm thấy kỳ lạ: "Có hai con am thuần thôi, cũng đáng để con chạy hối hả như vậy sao?!"
"Ôi chao, con không giải thích đâu, con đi nấu cơm đây." Nàng cố ý ngân nga một điệu hát dân gian, bước về phía nhà bếp. Vân Thành Nguyên ở phía sau đuổi theo nàng nói: "Không được hát nghêu ngao, coi chừng con gái nhà người ta nghe thấy ai hát mấy cái điệu hát dân gian đó, toàn là những công tử thô lỗ phóng đãng hát thôi, đồ dốt nát mới hát mấy cái điệu không đứng đắn đó."
"Dạ, con ngậm miệng." Hứ, nếu mà con hát mấy bài ca khúc tình yêu sướt mướt đang thịnh hành, chắc ba ngất xỉu luôn quá.
Lúc Ánh Kiều đang nhổ lông am thuần, nàng phát hiện cha đang vén tấm liếp cửa nhìn nàng. Nàng nhíu mày: "Sao vậy ba?"
Vân Thành Nguyên nói: "Cha cứ thấy con thế nào ấy, có phải người trong Hầu phủ ức hiếp con không? Nếu thật sự có, con cứ nói ra đi, cùng lắm thì chúng ta không làm nữa, sao mà không sống được chứ, còn có thể chết đói được chắc!"
"... Cha, ba có biết làm gì đâu, sau này con lấy chồng rồi, ba tính sao?"
Vân Thành Nguyên không có con trai, có nghĩa là không có ai để nương tựa lúc tuổi già, cũng chẳng có ai lo việc ma chay sau khi ông qua đời. Lúc có tiền ông không nạp thiếp sinh con, đến khi không có tiền, thì lại chẳng có người phụ nữ nào muốn nối dõi tông đường cho ông. Ông không muốn nhắc đến chuyện này, lầm bầm: "Cha lo lắng cho con, con lại khơi nỗi đau của cha!" Nói xong, ông liếc nhìn con gái rồi lách mình bỏ đi.
Ánh Kiều giật giật khóe miệng, quả là chiêu này vẫn hiệu quả, lão cha cuối cùng cũng không ép hỏi nữa. Thu dọn xong am thuần, nàng bắt đầu nổi lửa nấu canh, trù nghệ của Ánh Kiều, ban đầu thì rất tệ, nhưng trải qua một thời gian mày mò, bây giờ đã có tiến bộ. Đợi đến khi canh sôi, ngửi thấy mùi thơm không sai, nàng vội vàng bưng lên bàn, cùng cha ăn bánh bao hấp.
Vân Thành Nguyên nếm thử một miếng, tấm tắc khen: "Không tệ."
"Hơi nhạt một chút..." Nhưng dù sao vẫn khá ngon, nàng quyết định quên đi những phiền não, tập trung vào món ăn trước mắt. Nhưng khi uống đến ngụm thứ hai, nàng bỗng cắn chặt lấy chiếc thìa, vô thức nhớ lại chuyện xảy ra vào buổi sáng ở trong đình, lúc ấy nàng quá sợ hãi, nên cảm thấy lời của Tam thiếu gia rất kỳ lạ, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra là lạ ở chỗ nào.
Bỗng nhiên, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, nàng nhất thời cứng đờ như tượng đá.
Tam thiếu gia chẳng phải là cho rằng nàng đang "thổi sáo" cho Quý Văn Diệp đó sao.
"... "
"Không ăn cơm mà ngẩn ngơ cái gì?" Vân Thành Nguyên thấy con gái cắn chặt thìa, mắt thì không chớp.
"... Con... con... con no rồi." Quý Văn Diệp chắc chắn đã sớm nghe ra ý của Tam thiếu gia, vậy tại sao hắn không phản bác? Lười giải thích? Cố ý chọc giận Tam thiếu gia? Hay là muốn hủy thanh danh của nàng?
Ánh Kiều rối bời cả lên.
"Con mới ăn có bao nhiêu đâu mà đã no? Con không được như vậy, giống cha thì không sao, chứ giống mẹ con thì coi chừng không cao lên được đấy..." Nhắc đến vợ, Vân Thành Nguyên thở dài: "Ai, cha chăm sóc không tốt cho con, cha biết ăn nói sao với mẹ con đây."
Nàng căn bản không nghe cha nói gì, trong lòng còn đang bận tâm về chuyện ở Hầu phủ.
Ngày kia trở lại Hầu phủ xem sao, không được thì sẽ xin thái thái cho phép mình được về chăm sóc cha thi cử, không làm việc trong phủ nữa. Tiền bạc chỉ là phù du, bảo toàn tính mạng mới quan trọng.
Tam thiếu gia chắc là sẽ không đem chuyện ngày hôm nay ra ngoài nói đâu, dù sao thì nó cũng liên quan đến Quý Văn Diệp.
Bất quá, cứ nghĩ đến chuyện mình bị hiểu lầm là "thổi sáo" cho Quý Văn Diệp, nàng lại không nhịn được muốn bứt tóc.
Cái quái gì đang xảy ra thế này!
Vân Thành Nguyên đưa tay khua khua trước mặt con gái: "Con bị bệnh à?"
"Ừm, bị bệnh nghèo." Ánh Kiều cắn thìa, khổ sở thở dài...