Hệ thống nhà ma

Chương 81: Đứa bé nguy hiểm

Chương 81: Đứa bé nguy hiểm

Nhiệm vụ nhánh này được mô tả theo ngôi thứ nhất, đó là về một người vì muốn bắt được bóng đỏ xuất hiện vào nửa đêm nên đã trốn trong phòng vệ sinh thứ năm của nhà vệ sinh.
Trong phần giới thiệu nhiệm vụ không mô tả chi tiết những gì xảy ra sau đó để Trần Ca mặc sức tưởng tượng.
Anh tắt đèn pin, trong lòng có hơi nghi ngờ một chút: “Nhiệm vụ nói rằng có một bóng đỏ sẽ xuất hiện trong nhà vệ sinh lúc nửa đêm nhưng nghe tiếng bước chân thì rõ ràng là hai người đang đi cạnh nhau. Chẳng lẽ mấy năm trong ngôi trường bị bỏ hoang, bóng đỏ quen được bạn mới sao?”
Bước chân đang từ từ đến gần nhà vệ sinh trên tầng hai, theo yêu cầu của nhiệm vụ, vào lúc này Trần Ca phải trốn vào phòng vệ sinh thứ năm của nhà vệ sinh nhưng anh cảm thấy làm như vậy quá bị động, nếu thực sự gặp phải thứ gì đó đáng sợ thì muốn chạy cũng không chạy được.
“Có lẽ mình nên chủ động hơn một chút.”
Trần Ca cầm cây búa mai phục sau cánh cửa nhà vệ sinh, bất kể ai bước vào, anh đều sẽ cho đối phương một búa rồi tính tiếp.
Anh hít sâu một hơi, nín thở và giơ cây búa trong tay.
Tiếng bước chân ngày càng rõ ràng hơn như thể có hai người đang chạy cạnh nhau, khoảng cách của chúng nó và nhà vệ sinh tầng hai đã rất gần.
Quá trình chờ đợi là một cực hình đối với Trần Ca, anh căn bản không biết bên ngoài có thứ gì, càng không biết thứ đó muốn làm gì nên chỉ có thể nghe lén và cố gắng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Sau khoảng vài giây, bước chân cuối cùng cũng dừng lại ở cửa nhà vệ sinh.
“Chúng nó đến rồi!”
Bàn tay cầm búa của Trần Ca đã bắt đầu toát mồ hôi, nhịp tim của anh dần nhanh hơn.
Bên ngoài nhà vệ sinh đang mưa gió dữ dội, ngày càng nhiều hạt mưa tạt vào phòng làm ướt cả mặt đất.
“Người đâu rồi?” Trần Ca quay đầu nhìn cánh cửa sau lưng, thế nhưng không có thứ gì như mặt người đột nhiên xuất hiện. Sự kiên nhẫn của anh từ từ biến mất, một tay nắm lấy cánh cửa chuẩn bị ra ngoài nhìn.
Nhưng chưa kịp đợi anh đi ra từ sau cánh cửa, một tia sét lóe lên trên bầu trời đêm, với một tia sáng chớp nhoáng, Trần Ca thấy hai cái bóng xuất hiện trên sàn nhà vệ sinh.
“Có người ở cửa!”
Cơ thể anh cứng đờ tại chỗ, đèn pin đã tắt nên nhà vệ sinh tối đến nỗi anh không thể nhìn thấy gì.
“Cái bóng rất ngắn, giống như hai đứa bé.” Anh không dám thả lỏng một chút nào, vài giây sau, tiếng bước chân lại vang lên ở cửa.
Khác với những gì anh nghĩ, chủ nhân của những tiếng bước chân không vào nhà vệ sinh mà đi sang bên kia, hình như đi xuống tầng một.
“Đi rồi sao?”
Trần Ca từ từ di chuyển bước chân, nhìn vào cửa nhà vệ sinh, nơi đó không có gì.
“Hình như đứng trước cửa là hai đứa bé, cái này khác hoàn toàn với cái bóng màu đỏ ở phần mô tả nhiệm vụ trong điện thoại di động màu đen, có phải vì thời gian quá lâu nên xảy ra những thay đổi không biết được, hoặc là do mình đến trường đã dẫn đến một số thứ kỳ lạ thức tỉnh sớm hơn?”
Trần Ca không thể nghĩ ra câu trả lời và anh cũng không có ý định đi tìm hiểu.
Bật đèn pin, Trần Ca đi đến trước phòng vệ sinh thứ năm của nhà vệ sinh, không cần biết đó có phải là mục tiêu nhiệm vụ của điện thoại di động màu đen hay không, anh cũng phải kiểm tra một lần.
Anh đẩy cánh cửa, vẫn không có gì phía sau phòng vệ sinh cũ nát.
“Theo tình hình hiện tại, có lẽ phòng vệ sinh mình cần tìm là nhà vệ sinh ở tầng ba, lúc nãy hai đứa bé kia chạy xuống tầng một rồi, bây giờ là cơ hội tốt nhất.” Trần Ca vội vã đi ra ngoài nhưng còn chưa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì điện thoại đột nhiên rung lên, là một cuộc gọi của người lạ.
“Số này là của ai?” Trần Ca có rất ít bạn bè, chỉ có mấy số nhưng về cơ bản cũng ít khi liên lạc.
Anh do dự một lúc, lùi vào trong góc tường, tắt chế độ phát livestream rồi nhận cuộc gọi: “Alo, xin chào.”
“Cậu có phải là bạn cùng lớp của Cao Nhữ Tuyết không? Tôi nghe nói hôm nay cậu gặp phải một đứa bé có cử chỉ bất thường, có thể bị mắc bệnh tâm lý của trẻ em?” Giọng nói bên kia điện thoại di động là giọng trưởng thành trầm ổn, đem lại cảm giác có thể tin tưởng ỷ lại cho người khác.
“Đúng vậy, chú là?”
“Tôi là ba của Cao Nhữ Tuyết và là giảng viên Học viện Pháp y Cửu Giang.”
Trước đó Hạc Sơn có nói với Trần Ca rằng đã đưa số điện thoại của anh cho Cao Nhữ Tuyết. Xem ra “học tỷ” có khả năng làm giảm nhiệt bầu không khí xung quanh này làm việc cũng đáng tin cậy.
“Cậu có thể nói rõ về tình trạng của đứa bé không? Bệnh tâm lý là một loại cỏ độc cắm rễ trong cơ thể, nếu không dọn sạch sớm sẽ phá hủy tương lai của một người.” Cha của Cao Nhữ Tuyết nhận thức được sự nguy hiểm của bệnh tâm lý, trong mắt ông thì bệnh tâm lý thậm chí còn nguy hiểm hơn mấy bệnh da thịt.
“Chuyện là như vậy, có một đứa bé khoảng bảy tám tuổi, tình trạng thể chất hoàn toàn bình thường nhưng nhìn hơi tự kỷ, không muốn giao tiếp với người khác và sợ ánh nắng mặt trời.”
“Còn có triệu chứng nào khác không? Tốt nhất là nói chi tiết hơn.”
“Cháu gặp đứa bé này ở trước cửa ngôi nhà ma, cô của cậu bé nói với cháu rằng đứa bé này rất thích chơi trong nhà ma. Cậu ta không hề có cảm xúc sợ hãi, sợ sệt như những người bình thường nên có khi vào ngôi nhà ma, khác hoàn toàn khi ở dưới ánh sáng mặt trời, cả người trở nên rất hoạt bát. Dường như cậu ta chỉ có cảm giác an toàn ở những nơi không có ánh sáng mặt trời.” Trần Ca nói ra hết những nghi ngờ trong lòng, nếu không phải anh tận mắt nhìn thấy thì anh cũng không dám tin sẽ có một đứa bé như vậy.
“Một đứa bé bảy tám tuổi, thích chơi trong ngôi nhà ma? Và không sợ sao?”
“Đúng, thậm chí đứa bé đó còn cảm thấy tò mò về diễn viên hoá trang như người chết trong ngôi nhà ma.”
Đầu bên kia trầm mặc trong vài giây: “Nếu đơn giản chỉ là không biết cảm giác sợ hãi, vậy thì có thể là hội chứng “không biết sợ”*, căn bệnh này khiến chức năng bộ phận hạch hạnh nhân** trong não của cậu bé bị tổn thương.”
(*) Hội chứng “không biết sợ” (bệnh Urbach-Wiethe): Là một chứng bệnh bẩm sinh được Tiến sĩ Erich Urbach và Camillo Wiethe phát hiện ra vào năm 1929.
(**) Hạch hạnh nhân (tiếng Anh: amygdala) là một trong hai nhóm nhân hình quả hạnh nhân nằm ở giữa sâu bên trong thùy thái dương của não ở các loài động vật có xương sống phức tạp, bao gồm cả con người.
“Xin lỗi, cháu không hiểu lắm.”
“Rất đơn giản. Hạch hạnh nhân là trung tâm thần kinh thiết lập ký ức sợ hãi, đồng thời cũng chịu trách nhiệm kiểm soát việc tạo ra cảm xúc như sợ hãi, tức giận và những cảm xúc khác. Nếu như chỗ đó có vấn đề thì người đó sẽ không cảm thấy sợ hãi ngay cả khi họ chạm vào đường dây điện cao thế, đến gần thú dữ hay rắn độc chứ đừng nói là vào nhà ma.”
Cha của Cao Nhữ Tuyết nói rất có lý nhưng Trần Ca cảm thấy căn bệnh này không giống với tình huống của Phạm Úc: “Thầy Cao, đứa bé đó không phải không sợ bất cứ điều gì, cậu ta sợ ánh nắng mặt trời và ghét đi bộ dưới ánh mặt trời. Tình huống của cậu ta không chỉ đơn giản là không sợ nhà ma mà ngược lại rất thích không khí trong ngôi nhà ma, cậu ta trong ngôi nhà ma và bên ngoài là hai con người hoàn toàn khác nhau.”
Trần Ca suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Khi ở bên ngoài ngôi nhà ma cậu bé không nói một câu nào, căn bản là không thích tiếp xúc với người khác; sau khi vào trong thì trở nên rất phấn chấn. Nếu cưỡng ép kéo cậu bé ra khỏi ngôi nhà ma, cậu bé sẽ tấn công người đó, cháu tận mắt thấy cậu bé cào trầy cánh tay của cô mình.”
“Nghe mô tả của cậu, cảm giác giống triệu chứng rối loạn lưỡng cực, khi hưng phấn sẽ có ham muốn phá hủy, mất đi lý trí và thậm chí làm tổn thương người thân nhất; khi trầm cảm sẽ cảm thấy cô đơn, buồn bã, từ chối giao tiếp và tự khép mình trong thế giới riêng.” Thầy Cao nghiêm túc phân tích cho Trần Ca: “Nhưng có một điều tôi không hiểu, bệnh nhân mắc chứng rối loạn lưỡng cực là ngẫu nhiên phát bệnh, không có chuyện sẽ thay đổi khi vào nhà ma. Cá nhân tôi nghĩ rằng có sự thay đổi tính cách trong nhà ma, vậy thì nguyên nhân căn bệnh của cậu ta có liên quan đến nhà ma, có phải khi còn nhỏ cậu ta từng bị hù dọa trong nhà ma không? Hay ba mẹ cậu ta làm việc trong nhà ma?”
Sau khi nghe cha của Cao Nhữ Tuyết nói, Trần Ca mơ hồ đoán ra.
Sự thay đổi trong tính cách của cậu bé có liên quan đến ngôi nhà ma, mà sự khác biệt lớn nhất giữa ngôi nhà ma của anh và thế giới bên ngoài là trong nhà ma của anh thực sự có ma.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất