Kỳ Thực Tập Nhớ Đời

Chương 5:

Chương 5:
Từ khi bắt đầu đi thực tập, cả lớp như thể vừa trúng số, ai nấy đều bắt đầu tiêu tiền không kiêng nể gì.
Triệu Nhất Dương đổi ngay chiếc iPhone đời mới nhất.
Quách Phàm mua chiếc máy chơi game mà cậu ta vẫn luôn tiếc tiền chưa dám mua.
Vương Giai Hinh thì điên cuồng mua quần áo và mỹ phẩm, mỗi ngày nhận mấy chục kiện hàng.
Trần Mộng Mộng còn "chơi lớn" hơn, vay tiền qua mạng để sắm một chiếc túi LV.
Ngay cả mấy bạn trong diện hộ nghèo cũng người thì mua laptop, người thì đặt vé xem concert, thậm chí có người cả tuần liền đi check-in đủ loại nhà hàng sang trọng.
Theo lời họ thì: "Tiêu sớm thì hưởng sớm!"
Sau chuyện này, độ nổi tiếng của Hồ Hiểu Oánh trong lớp tăng vọt. Cả lớp gần như xem cô ta như nữ hoàng mà cung phụng.
Đám con trai chủ động mang bữa sáng, lấy nước nóng, nhận hàng, mang đồ ăn giúp cô ta. Đám con gái thì thay nhau dọn dẹp phòng ngủ, gấp chăn màn, mời trà sữa từng bữa.
Còn tôi thì hoàn toàn bị họ cô lập.
Từ tức giận ban đầu, tôi dần trở nên thờ ơ. Cũng xem như là trước đây tôi tự mình đa tình, đi giúp một lũ sói mắt trắng.
Tôi vẫn tiếp tục thực tập ở xưởng một cách đều đặn. Mỗi ngày chăm chỉ theo thầy hướng dẫn học việc trong xưởng: bảo dưỡng thiết bị, kiểm tra an toàn, ghi chép và phân tích dữ liệu...
Tất cả những gì học được tôi đều ghi chép lại, sợ bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Gặp vấn đề không hiểu, tôi nhất định sẽ hỏi thầy cho bằng được. Đến nỗi thầy tôi cũng không nhịn được phải khen: "Tôi dẫn dắt bao năm nay, chưa từng gặp ai vừa chăm chỉ vừa cầu toàn như em."
Về đến ký túc, tôi cũng không để bản thân nghỉ ngơi. Tôi sẽ đọc kĩ lại các thiết bị và kiến thức mới học trong ngày, để sau này có thể ôn lại dễ dàng hơn.
Mấy người cùng phòng thấy vậy, thi thoảng lại mỉa mai:
"Nhìn cái dáng vẻ của cậu ta kìa, không biết còn tưởng lương tháng hai vạn đấy chứ, buồn cười chết mất."
"Học giỏi thì có ích gì? Sự thật chứng minh, chọn đúng quan trọng hơn là cố gắng."
Những lúc thế này tôi luôn giữ im lặng. Nhận thức khác nhau thì không cần phải tranh cãi làm gì.
Tôi vẫn luôn tin rằng – làm việc chăm chỉ mới là con đường ngắn nhất. Làm gì có chuyện trên trời tự nhiên rơi bánh bao vào miệng?
Thế rồi thêm một tuần nữa trôi qua.
Một buổi tối, nhóm lớp đột nhiên náo loạn.
Nhìn kỹ mới biết là công ty của chú Hồ Hiều Oánh đòi mỗi người phải đóng 5000 tệ tiền đặt cọc.
Mọi người ai cũng hoang mang, thi nhau lên tiếng chất vấn:
"Lớp trưởng, tại sao tự dưng lại bắt đóng tiền vậy?"
"Đúng thế! Chưa bao giờ nghe nói có công ty nào bắt đóng khoản vô lý như vậy cả!"
"Trong hợp đồng của chúng ta có viết khoản này không?"
"Các bạn đừng vội, nghe mình nói đã." Hồ Hiều Oánh lên tiếng, giọng bình thản.
"Vì thực tập sinh sẽ tiếp xúc với nguồn khách hàng quốc tế, nên công ty mới lập ra cái gọi là 'Tiền đảm bảo tín nhiệm nghiệp vụ xuyên biên giới. Gần đây chính phủ đang siết chặt các hành vi bán lại hóa đơn hải quan, khoản đặt cọc này là để bảo vệ chính các bạn khỏi rủi ro pháp lý."
"Hơn nữa sau khi kết thúc kỳ thực tập, toàn bộ số tiền này sẽ được hoàn lại nguyên vẹn cho các bạn!"
Nhưng mọi người vẫn không cam lòng.
Vương Giai Hình giọng cầu khẩn: "Hiểu Oánh, cậu có thể nói giúp chú cậu một tiếng không? Dù sao chúng ta cũng là bạn học, ai cũng biết nhau rõ cả, chắc chắn không ai phản bội công ty đâu. Có thể miễn khoản tiền này không?"
Trần Mộng Mộng cũng vội vàng phụ họa: "Đúng đấy, 5000 tệ thật sự quá nhiều, mình bây giờ chẳng có cách nào xoay được tiền cả."
Lại có người nói thẳng hơn: "Mẹ mình dặn phải cẩn thận, đừng để bị lừa..."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất