Nữ Hoàng Mù

Chương 10

Chương 10
Trời còn thương ta. Ngay khi Tiêu Lâm nghiến răng giơ kiếm lên cao, một thị vệ hớt hải xông vào điện Khâm An.
"Bệ hạ! Bên ngoài truyền tin khẩn, Tể tướng trên đường dẫn quân đến Cốc Vu Y không may rơi xuống băng hà, không cứu được!"
"Ngươi nói bậy!" Thẩm Ngọc Như trợn trừng mắt, hét lớn, "Phụ thân ta sao có thể chết được?!"
"Quý phi nương nương, tiểu nhân nào dám ăn nói hàm hồ!"
"Khi Thừa tướng đại nhân dẫn theo năm nghìn tinh binh đến bờ sông, vừa hay trông thấy người của Cốc Vu Y đạp băng vượt sông, lẩn vào bụi cỏ bên kia."
"Giờ đây, dòng sông đóng băng nơi ngoại thành đã đông cứng vô cùng chắc chắn, Thừa tướng cũng liền bước lên, nào ngờ vừa đi đến giữa sông, mặt băng liền nứt vỡ."
Nói đến đây, thị vệ kia càng rạp mình thấp hơn nữa, như thể đang khiếp sợ điều gì.
"Người đưa tin kể rằng... đội quân cứu viện định xuống sông cứu người, nhưng lại thấy mặt băng dần bị nhuộm đỏ bởi máu, thi thể từng người từng người nổi lên, chẳng ai còn sống sót."
Khung cảnh quỷ dị âm u ấy khiến mọi người trong điện rùng mình chấn động.
Thanh kiếm trong tay Tiêu Lâm rơi xuống đất, Thẩm Ngọc Như thì sững sờ tại chỗ, hồi lâu sau mới bật khóc nức nở.
"Cha ơi! Tất cả là lỗi của nữ nhi, lẽ ra nữ nhi không nên để người đích thân dẫn binh xuất chinh!"
"Tống Cảnh, ngươi là yêu nữ! Ta muốn ngươi đền mạng cho cha ta!"
Thẩm Ngọc Như càng khóc thảm thiết, ta lại càng bình tĩnh.
"Thẩm Ngọc Như, chính ngươi là người hại chết cha mình."
"Ngươi lấy gì mà khẳng định nữ tử áo xanh ấy là người của Cốc Vu Y, chứ không phải là do thám của Yến vương trà trộn vào thành?"
"Chỉ vì thấy bệ hạ đối đãi với ta rộng lượng đôi phần, ngươi liền nóng lòng muốn lấy mạng ta, kết cục lại tự chuốc lấy diệt vong, khiến Nam Sở tổn thất trung thần lẫn binh mã."
"Tham công vội vã như thế, đúng là ngu xuẩn."
Từng lời của ta khiến Thẩm Ngọc Như tức đến phát cuồng, nàng ta nhặt thanh kiếm dưới đất định đâm tới, nhưng bị Tiêu Lâm quát lớn ngăn lại.
"Như nhi, đủ rồi!"
"Bệ hạ?!"
"Như nhi, trẫm biết nàng vì cái chết của Tống thừa tướng mà đau lòng, trong lòng trẫm cũng chẳng dễ chịu gì. Nàng lui xuống nghỉ ngơi trước đi, lát nữa trẫm sẽ đến thăm."
Nói rồi, Tiêu Lâm vung tay, sai cung nhân ép đưa Thẩm Ngọc Như lui xuống.
Chỉ trong chớp mắt, hắn đã khôi phục dáng vẻ ôn nhu, dặn thái y xử lý vết thương nơi cổ ta.
"Cảnh nhi, vừa rồi nàng nói phải tăng thêm dược lượng, nên thêm thế nào, mau bảo thái y biết."
Nói về tài diễn kịch, Tiêu Lâm quả thực đã đạt đến mức thuần thục.
Hắn biết lúc này không bắt được người của Cốc Vu Y, chỉ còn ta có thể chữa trị bệnh tật cho hắn, nên lại ra vẻ dịu dàng với ta.
Ta vừa điềm nhiên kê đơn, vừa theo ánh mặt trời, nhìn vào đôi mắt đỏ au của Tiêu Lâm và những đường gân nổi gớm ghiếc bên cổ hắn.
Trên đời này làm gì có thuốc gì trị được cho hắn, từ đầu đến cuối, ta chưa từng định cứu hắn.
Sau khi thuật đổi mắt thất bại, cùng lắm Tiêu Lâm chỉ bị mù.
Nhưng chỉ thế thì quá nhẹ nhàng cho hắn, bởi vậy trong thuốc hắn uống, tất cả đều đã được ta khéo léo bỏ độc.
Về phần Tống thừa tướng và năm nghìn tinh binh, đúng là đã chết trong tay người của Cốc Vu Y.
Khí độc quanh Cốc Vu Y vốn không phải tự nhiên mà có, mà do người trong cốc điều chế.
Trong đó, bậc thầy dùng độc cao siêu nhất có thể tạo ra một loại khói độc không màu không mùi.
Nàng ta bỏ chạy dọc đường, khói độc cũng theo đó được rải khắp nơi.
Khi Tống thừa tướng và quân lính đến được bờ sông, đã sớm trúng độc nặng, đầu óc không còn minh mẫn.
Nếu không, sao có thể ngu ngốc đến mức cả mấy nghìn người cùng dấn bước lên mặt băng, khiến lớp băng bị sức nặng đè nứt, rơi xuống sông rồi phát độc mà chết.
Dự đoán ban đầu của Tiêu Lâm là đúng — nếu chiếm được Cốc Vu Y, diệt Yến vương quả thực dễ như trở bàn tay.
Nhưng sai lầm của hắn là đánh giá quá cao bản thân.
Một vị quân vương cố chấp độc đoán, dẫn theo một đám nịnh thần xu nịnh, thì làm sao có thể tạo nên đại nghiệp?
Sụp đổ như thế, là đáng kiếp.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất