Sao Thủy Lạc Đường

Chương 12

Chương 12
Sau bữa ăn, trời cũng dần tối. Thẩm Vũ An đưa dì về, để tôi một mình ở nhà suy nghĩ miên man.
Tôi nghĩ, có lẽ tôi đã mường tượng được phần nào câu chuyện.
Thì ra, năm đó trong bệnh viện, cậu bé gầy gò, đầy vết thương, lúc nào cũng cúi đầu mà tôi từng gặp... lại chính là Thẩm Vũ An.
Tôi vò đầu cố gắng lục lại ký ức ngày xưa.
Hồi ấy, có một bệnh nhân tự sát được cấp cứu, nằm trong ICU suốt thời gian dài. Đó là mẹ của Thẩm Vũ An.
Lúc tôi mang cơm cho bố, đã thấy cậu bé đứng một mình ngoài phòng phẫu thuật, ôm một con mèo bị thương trong tay, thẫn thờ nghe tiếng khóc đau đớn vọng ra từ bên trong.
Mọi người trong bệnh viện khi ấy đều nói cậu bé đó thật khổ.
Bố nghiện rượu, mỗi lần say là đánh cả mẹ lẫn con. Còn Thẩm Vũ An, lần nào cũng bị mẹ nhốt ngoài cửa, bà ấy một mình hứng chịu tất cả.
Tôi không nhớ rõ lúc ấy nghĩ gì, chỉ nhớ mình đã bước lên, lấy tay che tai cậu bé lại.
Muốn tạm thời đưa cậu thoát khỏi cảnh hỗn loạn ấy.
Trong trí nhớ của tôi, cậu chẳng nói câu nào, mặc tôi an ủi thế nào cũng chỉ ngồi trước cửa phòng bệnh, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía trước.
Cho đến lần đó, tôi mang theo bộ bài tarot, bí ẩn bảo cậu là nó có thể đoán được tương lai.
Lúc ấy, Thẩm Vũ An mới khẽ nhếch khóe môi, tự lẩm bẩm:
"Tớ còn có tương lai sao?"
Chắc do tôi trời sinh đã thần kinh hơi lớn, bèn dúi cho cậu lá bài Mặt Trời, dõng dạc nói:
"Đây là lá tốt nhất, tượng trưng cho tương lai rực rỡ! Bộ bài này cho cậu hết đấy!"
Tôi không nhớ lúc đó phản ứng của cậu ra sao.
Chỉ lờ mờ nhớ là ánh mắt cậu nhìn tôi như thể đang nhìn một đứa ngốc.
Chuyện quá xa rồi, tôi chẳng còn nhớ rõ chi tiết hai đứa từng nói gì, chỉ nhớ hình như sau đó bố cậu có đến làm ầm một trận.
Lúc ấy tôi đang chơi với cậu và con mèo, ông ta chẳng phân biệt đúng sai, lao vào đánh cả hai đứa.
Thẩm Vũ An, người xưa nay không mấy thân thiết với tôi, lúc đó lại dốc hết sức đẩy tôi ra xa, bảo tôi mau chạy đi, đừng lo cho cậu.
Tôi hoảng sợ, chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, vội vàng bỏ chạy.
Nghe nói hôm đó mẹ cậu qua đời.
Sau đó, tôi chẳng còn nghe tin gì về họ nữa.
Tiếng cửa mở kéo tôi ra khỏi dòng hồi tưởng. Nhìn người đàn ông cao lớn dịu dàng bước vào, hình ảnh trùng khớp với cậu bé gầy gò ngày nào khiến mắt tôi bỗng cay xè.
Thì ra mọi chuyện đều có lý do.
Thảo nào, anh lại sợ người khác bị thương đến vậy.
Thảo nào, khi bị tôi nhốt trong phòng, anh lại phản ứng mạnh như thế.
Thảo nào, anh nói thích lá The Sun
Thấy tôi có vẻ bất thường, anh vội chạy đến hỏi:
"Sao thế?"
Tôi đấm anh một cái, giả vờ thoải mái nói:
"Hóa ra anh thích em từ nhỏ à, giấu kỹ thật đấy."
Thẩm Vũ An ngớ người, sau đó bật cười, bất lực nhìn tôi:
"Nhớ ra rồi à?"
Tôi gật đầu.
Anh ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng, khẽ nói:
"Thật ra không tệ như dì nói đâu. Mẹ anh mất không lâu thì bố anh cũng vì rượu mà ra đi. Từ đó anh sống với dì."
Tôi muốn hỏi, từng ấy năm, anh có khổ không?
Nhưng lời đến môi rồi lại nuốt xuống.
Rõ ràng bằng tuổi tôi, vậy mà lại trưởng thành, điềm đạm đến thế. Làm sao có thể không khổ?
Tôi nằm trong vòng tay anh, nhỏ giọng hỏi:
“Lúc chỉ có một mình, có phải rất khó khăn không?”
Thẩm Vũ An giả vờ trầm ngâm một lúc, rồi mỉm cười đáp:
“Mỗi lần cảm thấy khó khăn nhất, tôi lại nhớ đến một cô gái rất nhiệt tình từng nói với anh, chỉ cần có lá bài The Sun thì có thể làm được mọi thứ.”
Tôi hơi ngượng: “Hồi đó em trẻ con quá phải không?”
Tôi nhớ lúc ấy, ngày nào tôi cũng chia sẻ với anh đủ thứ kiến thức huyền học kỳ quặc, hoặc kể cho anh nghe những câu chuyện truyện tranh máu lửa để cổ vũ tinh thần.
Nhưng Thẩm Vũ An từ nhỏ đã rất điềm đạm, tôi nói gì anh cũng chỉ cười rồi không phản ứng mấy.
Tôi còn tưởng anh sẽ trêu lại, ai ngờ anh chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán tôi:
“Không có đâu. Cảm ơn em vì lá bài The Sun ấy, đã dẫn anh đi đến tận bây giờ.”
Cuộc sống thật kỳ lạ. Từ khi biết được quá khứ của Thẩm Vũ An, tôi liền có một bản năng tự nhiên là muốn đối xử tốt với anh hơn.
Tôi cũng bắt đầu để ý lại những chi tiết nhỏ trước kia bị mình bỏ qua.
Chẳng hạn như con mèo nhỏ nhà anh có bộ lông rất giống với Tang Bưu nhà tôi.
Sau nhiều lần tôi kiên trì gặng hỏi, anh mới chịu thừa nhận: lúc đó anh nhặt được hai con mèo con, định nuôi cả hai, nhưng một con chạy mất.
Và con đó, chính là Tang Bưu mà tôi đã gặp.
Thế là chúng tôi cùng quay lại nơi anh từng cứu mèo.
Tôi tò mò hỏi:
“Lúc ấy anh nhận ra em luôn à?”
Thẩm Vũ An chỉ nhẹ nhàng nói:
“Em chẳng khác gì so với hồi trước cả.”
Xạo quá đi mất!
Tôi ngày xưa mũm mĩm như búp bê chúc phúc, giờ thì rõ ràng là mảnh mai xinh xắn!
Thẩm Vũ An bị tôi chọc cười, đành sửa lại:
“Không giống, không giống chút nào.”
Tôi lại hỏi:
“Vậy sao anh yên tâm giao con mèo cho tôi nuôi?”
Giọng anh vẫn còn mang theo tiếng cười:
“Thực tế chứng minh, em nuôi rất tốt.”
Ngừng một lát, anh khẽ than:
“Chỉ là cái tên Tang Bưu đó... Thôi, miễn em vui là được.”
Tên Tang Bưu thì sao, nghe rất oai mà!
Dạo gần đây, tôi càng lúc càng cảm thấy, việc tìm lại từng mảnh ký ức của Thẩm Vũ An giống như một trò chơi thú vị.
Mỗi mảnh nhặt lên, đều giúp tôi thấy được một Thẩm Vũ An mới mẻ hơn.
Tôi còn phát hiện ra, bộ bài tarot tôi tặng anh ngày trước, chính là bộ anh dùng để rút bài lúc tỏ tình với tôi.
Không trách được sao hồi đó bài đã cũ đến thế.
Chỉ là trong bộ đó thiếu mất lá bài Mặt Trời. Không rõ anh cất giữ ở đâu, cần phải điều tra thêm mới biết được.
Tôi tìm khắp nơi cũng không thấy.
Thế là tôi nhảy bổ vào lòng anh, lúc đó anh đang ngồi trong thư phòng, giả vờ hùng hổ:
“Nói mau! Lá The Sun đâu rồi?!”
Anh hơi lúng túng, ánh mắt né tránh:
“Cái đó không quan trọng.”
Tôi đưa tay kéo mặt anh lại, bắt anh nhìn thẳng vào tôi, bắt đầu bịa chuyện:
“Bài tarot mà thiếu The Sun thì không còn năng lượng tích cực nữa đâu!”
Dù sao anh cũng chẳng biết rõ, tôi nói bừa chắc anh cũng không nhận ra.
Thẩm Vũ An vòng tay ôm tôi chặt hơn, ánh mắt đầy nghiêm túc:
“Không sao cả, em mãi mãi là lá bài The Sun của anh. Lá bài tuyệt nhất trong tất cả các lá ẩn chính."
“Chỉ cần có em, mọi thứ đều sẽ tốt đẹp.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất