Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 74: Một chiêu!

Chương 74: Một chiêu!
Nghiêm Xuân Thu nhìn Hứa Hoành, người phụ trách trường cao đẳng Tử Dương, đang đứng cười híp mắt trước mặt mình, nội tâm không khỏi thầm mắng một câu lão hồ ly.
Quả nhiên là không có ý tốt mời bọn họ tới tham gia lễ mừng này.
Đứng trước mặt quản lý của cứ địa Tử Dương đề nghị so tài, căn bản không cho hắn lý do để từ chối.
Nếu như từ chối, vậy chứng tỏ trường cao đẳng Tinh Diệu bọn họ hèn nhát. Đến khi phía trên phân phối tài nguyên, không thể nghi ngờ đây sẽ là một ấn tượng xấu để trừ điểm.
Hơn nữa, nếu chấp nhận so tài, nhưng sau đó lại thua, vậy kết quả cuối cùng cũng không khác gì hèn nhát không dám so đấu, thậm chí còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Cách mỗi ba năm cũng sẽ có sứ giả từ cứ địa cấp hai là cứ địa Giang Hải tới cứ địa Tinh Diệu và cứ địa Tử Dương, căn cứ vào biểu hiện của học viêm hai trường để phân phối tài nguyên.
Đạo lý này cũng không khác gì với tài nguyên giáo dục.
Cứ địa Giang Hải không chỉ quản lí cứ địa Tinh Diệu và cứ địa Tử Dương, mà còn có mười mấy cứ địa cấp ba khác. Tài nguyên chỉ có ngần ấy, công bằng phân chia là không thể nào xảy ra.
Cho nên liền có quy định ai xuất sắc, ai ưu tú hơn, sẽ đạt được càng nhiều tài nguyên.
Tuy rằng Nghiêm Xuân Thu sớm đã dự liệu sẵn, nhưng không nghĩ tới Hứa Hoành lại trực tiếp đề ra yêu cầu như vậy.
Nhưng là, hắn cũng không sợ. Ngươi có học viên thiên tài, chê ta không có chắc?
Nghĩ tới đây, Nghiêm Xuân Thu mỉm cười, bình tĩnh đứng dậy, chắp tay nói: "Nếu phụ trách Hứa có hứng như vậy, Nghiêm mỗ đương nhiên sẽ nghe theo."
Nói rồi, hắn nhìn về phía Hứa Hoành, hai người dùng ánh mắt so tài, phảng phất trong không khí cũng bị dẫn ra tia lửa. Một loại cảm giác đối chọi gay gắt chậm rãi tràn ra.
Tổng quản lý Đinh Trần của trường cao đẳng Tử Dương ngồi trên ghế cao nhẹ nhàng cười một tiếng, "Nếu hai vị đều có hứng, vậy ta bèn mạo muội làm người làm chứng. Ta cũng tiện thể đưa ra một phần thưởng."
Nói rồi, hắn lấy ra một thứ, nhẹ nhàng tung ra, nhất thời rơi xuống trên banh vải nhiều màu nơi xa.
Nhìn kỹ, đó là một chiếc nhẫn tản ra hào quang màu bạc.
"Nhẫn không gian! !"
Nghiêm Xuân Thu và Hứa Hoành cả kinh, thấp giọng hô lên.
"Đồ chơi nho nhỏ ấy mà. Chỉ là một cái hạ phẩm mà thôi." Tổng quản lý nói. Nghiêm Xuân Thu và Hứa Hoành không dám nói gì. Ngay cả nhẫn không gian hạ phẩm, vậy cũng có giá trị hơn trăm triệu tệ. Hơn nữa, cũng không phải ai cũng có thể có được.
Chỉ có ở cứ địa cấp hai mới mua được.
Cứ địa cấp ba gần như rất khó gặp được.
Quả nhiên không hổ là quản lý của cả một cứ địa, tùy tiện một phần thưởng cũngcó giá trị lớn như vậy.
Chỉ có điều cái này cũng chứng tỏ, vị này rất xem trọng kết quả của lần luận bàn này.
Tin tức này, Nghiêm Xuân Thu cùng Hứa Hoành đương nhiên nhận ra. Vì vậy, mùi thuốc súng tràn ngập trong không khí lại càng thêm nồng nặc.
Hứa Hoành nhẹ nhàng cười một tiếng, nói với thanh niên lạnh lùng dưới sân luyện võ nói:
"Vạn Hư, mấy vị học viên của cứ địa Tinh Diệu ở xa tới là khách, liền giao cho ngươi thay mặt trường chúng ta đến chào mừng bọn họ đi."
Ý ở ngoài lời, chính là để một mình Lăng Vạn Hư khiêu chiến bốn học viên của trường cao đẳng Tinh Diệu!
Lời này vừa ra, toàn trường cả kinh. Những đại nhân vật kia trước đó đều hoặc nhiều hoặc ít hiểu một chút, biết được bốn học viên từ trường cao đẳng Tinh Diệu tới đây lần này cũng không phải hạng tầm thường, có thể nói là học viên thiên tài.
Mặc dù vị học viên đứng đầu trường cao đẳng Tử Dương này cực kì xuất sắc, cũng không thể nào làm được chuyện này.
Lăng Vạn Hư đầu tiên là hành lễ với Hứa Hoành, sau đó ánh mắt hắn mới dời về phía bốn người Phong Vân, lạnh nhạt nói:
"Các học viên của trường cao đẳng Tinh Diệu, xin mời."
Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người bốn người bọn họ.
Lục Hiên hạ giọng nói: "Ai lên?"
Chiến Tâm đang muốn mở miệng, Chu Thắng ở bên cạnh đã trực tiếp nói, "Ta đi cho. Các ngươi không phải đối thủ của hắn, đi cũng vô ích thôi. Ta đi dò xét hắn một chút."
Sau khi nói xong, Chu Thắng từ chỗ ngồi khách quý nhảy xuống.
Rầm!
Không quá nhiều do dự, Chu Thắng vừa rơi xuống đất, Huyết Đao trong tay lập tức rút ra khỏi vỏ, nửa đao ý phóng lên trời, quấy động không khí, cuốn lên gió lốc bốn phía.
"Chu Thắng trường cao đẳng Tinh Diệu. Xin được chỉ giáo."
Nửa đao ý!
Những đại nhân vật ngồi trên hàng ghế khách quý đồng loạt cả kinh. Quả nhiên giống như lời đồn. Lần này các học viên của trường cao đẳng Tinh Diệu đều không tầm thường, thậm chí còn có cả học viên đã lĩnh ngộ nửa đao ý.
"Còn trẻ như vậy đã lĩnh ngộ nửa đao ý!"
"Lợi hại đấy!"
"Những học viên này người nào người nấy tư chất vượt trội vô cùng. Quả thật bỏ xa chúng ta lúc còn trẻ đến mấy con phố."
Phía đối diện, sắc mặt Lăng Vạn Hư vẫn lạnh lùng kiêu ngạo như trước, lạnh lùng nói với Chu Thắng, "Một chiêu."
Sắc mặt Chu Thắng trong chớp mắt trở nên khó coi, nửa đao ý bám lên Huyết Đao, nhất thời sinh ra khí thế sắc bén đáng sợ ngưng tụ trên lưỡi đao.
Huyết Đao Cửu Thức, Bá Tuyệt Thiên Hạ!
Chu Thắng trực tiếp thi triển ra Huyết Đao thức thứ chín, thúc dục nguyên lực thuộc tính Kim trong cơ thể ra hợp nhất với nửa đao ý. Gộp cả ba lại rồi chém ra một đao mạnh nhất của hắn.
Một đao này chém ra, không khí cũng bị kéo thành một vệt đao huyết kim sắc. Uy thế sắc bén đáng sợ kia cách thật xa cũng có thể cảm nhận được.
Đám người vây xem cuộc chiến lập tức biến đổi sắc mặt. Uy lực của một đao này ngay cả bọn họ cũng thấy hơi run sợ, vượt qua dự đoán của bọn họ.
"Trò mèo."
Lăng Vạn Hư lạnh lùng nói một câu. Tay phải cầm chặt chuôi kiếm, sau một tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ, một luồng kiếm khí thô to xuất hiện, quét ngang hết thảy, phong mang sắc bén.
Chớp mắt đã chém đôi vệt đao quang huyết kim sắc kia, lóe lên rồi biến mất.
Bịch!
Chu Thắng bị kiếm quang đập trúng, trực tiếp từ trên đài ngã xuống. Thanh Huyết Đao trong tay hắn trực tiếp gãy vụn. Chu Thắng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt.
Một chiêu, Chu Thắng liền bại!
"Ôi chao. . . Vừa rồi các ngươi có nhìn rõ không? Một kiếm kia thế mà lại ẩn chứa kiếm ý hoàn chỉnh!"
"Xem ra lời đồn đại cũng không phải là giả rồi. Vị học viên đứng đầu cao đẳng Tử Dương này quả thật đã lĩnh ngộ được kiếm ý!"
"Nửa đao ý đối đầu với kiếm ý, thua không cần bàn cãi."
"Khó trách dám để một người ra đối chiến với toàn bộ học viên của cao đẳng Tinh Diệu. Rõ ràng là có niềm tin tuyệt đối mà."
Chu Thắng ôm bụng, yên lặng trở lại chỗ ngồi khách quý, hắn nhìn Phong Vân nói: "Hắn cũng lĩnh ngộ kiếm ý, hơn nữa vận dụng thuần thục. Ngươi nắm chắc thắng được hắn không?"
Phong Vân chậm rãi đứng dậy, sắc mặt bình thản, chỉ phun ra hai chữ, "Một chiêu."
Lời này vừa ra, đám võ giả đứng bên cạnh xem cuộc chiến nhất thời đưa mắt nhìn về phía hắn, nhìn thấy hắn còn trẻ như vậy, không khỏi cất tiếng cười nhạo.
"Tên nhóc này đúng là khoác lác, cũng không sợ cắn vào đầu lưỡi."
"Đúng đấy, nói khoác mà không biết ngượng mồm."
"Nhóc con, trở về luyện thêm vài năm đi."
Những người này đều là võ giả không hiểu biết gì về cao đẳng Tinh Diệu, hoặc là nói, bọn họ ủng hộ cao đẳng Tử Dương một cách mù quáng.
Phong Vân không nói gì, chỉ quét mắt liếc nhìn bọn họ một cái, phóng ra phong mang sắc bén kinh người.
Nhất thời, đám võ giả kia chỉ cảm thấy phảng phất như có kim nhọn châm vào hai mắt bọn hắn, không khỏi thảm thiết kêu gào, nhao nhao nhắm mắt lại.
Những nhân vật lớn kia nhìn thấy cảnh này, nội tâm không khỏi rùng mình.
Ánh mắt thật là sắc bén!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất