Chương 169: Mật lệnh
.
Quân Tào nghiêm túc, Vu Cấm tiêu sát, sắc mặt Tuân Kỳ rét run, y đột nhiên phát hiện, tiểu tử Đơn Phi này không có bản lĩnh nào khác, nhưng bản lĩnh giảo biện thật không yếu, mỗi lần hỏi ra, đều khiến người ta nhất thời không thể đáp được.
Trương Liêu cũng hai mắt phát sáng.
Hai người Điền Nguyên Khải, Lương Kỳ hơi trầm ngâm, cảm động nhất.
Thần Vũ chỉ liếc nhìn góc mặt kiên nghị kia, giống như nhìn hắn đi đến trước mặt chính mình mỉm cười nói ta tuyệt đối có thể mang nàng đi ra ngoài vậy.
Đó không phải chỉ là một lời hứa hẹn, mà càng như là một niềm tin kiên định.
Bởi vì là niềm tin kiên định, cho nên một số người mới có thể biến điều không thể thành có thể.
Chờ đợi hồi lâu, Trương Liêu chậm rãi đứng cạnh Đơn Phi, trầm giọng nói: - Vu Tướng Quân, mạt tướng cảm thấy Đơn Phi nói không sai, chúng ta chiến đấu nhiều năm, vốn là vì cho thiên hạ thái bình, chứ không phải vì một quân quy.
- Ngươi nói cái gì?
Sắc mặt Vu Cấm càng thêm tiêu sát, gằn từng chữ: - Ngươi dám phản đối quân quy do Tào Tư Không lập ra?
Trước quân yên lặng.
Mọi người đều nhìn Trương Liêu, thầm nghĩ tội này Vu Cấm áp xuống đúng là nặng như núi, Trương Liêu là một tướng hàng, sao có thể chịu được.
Thật lâu sau, Trương Liêu không nhìn bất luận kẻ nào, chỉ chậm rãi nói: - Đúng vậy, mạt tướng cảm thấy quy củ là vật chết, người mới là sống, người sao có thể bị quy củ chính mình thiết lập trói buộc được, quân quy “Không tha cho kẻ đầu hàng sau khi vây thành”… hẳn là nên sửa lại.
Một lời của y vừa nói ra, trong quân đã ồ lên một trận.
Tuân Kỳ quát: - Trương Liêu, ngươi nói cái gì? Ngươi muốn tạo phản hay sao?
Có binh sĩ bỗng nhiên tiến lên, vây quanh chỗ Trương Liêu!
Không khí trong quân nháy mắt trở nên giương cung bạt kiếm.
Trương Liêu vẫn chưa ấn đao, quay đầu mắt nhìn Đơn Phi, thần sắc chua xót, Đơn Phi nói câu “Tác chiến càng là vì thiên hạ thái bình” khiến y tràn đầy cảm xúc.
Y chiến đấu nhiều năm, trước sau đầu nhập vào nhiều người, nhưng tất cả mọi người đều là chiến chiến chiến, vĩnh viễn không ngừng nghỉ, thậm chí căn bản quên mất đến tột cùng vì sao mình chiến đấu, duy chỉ có một câu của Đơn Phi khiến trong lòng y kích động, lúc ra mặt cũng đã sớm dự đoán được cục diện hiện giờ rồi.
Quy tắc khó sửa đổi.
Một số lòng người lại càng khó sửa hơn.
Nhưng y vẫn cứ dũng cảm ra mặt.
Thạch Lai vẫn trầm mặc không nói gì, thấy bộ dáng hai bên càng không thể vãn hồi, thì đột nhiên bảo: - Vu Tướng Quân, tại hạ cũng có một chuyện muốn nói.
Sắc mặt Vu Cấm lành lạnh.
Lời nói của Đơn Phi đối với ông ta, chẳng những không có bất kì xúc động gì, ngược lại càng làm cho ông ta cảm thấy người này thật sự là quá giảo hoạt, ăn nói bừa bãi, ông ta không ngờ rằng Trương Liêu cũng sẽ phụ họa với Đơn Phi, càng khiến cho ông ta không giữ được thể diện, cho nên bất kể như thế nào, đều sai khiến Tuân Kỳ phái người bắt hết những kẻ này.
Điều gì có thể nhẫn nhịn được chứ điều này thì không thể?
Chuyện này nếu truyền ra ngoài, quần thần trong triều, một đám huynh đệ cùng giành thiên hạ sẽ thấy Vu Cấm ông ta thế nào?
Ông ta chỉ nghĩ đến việc này, thấy Thạch Lai lên tiếng, rốt cục có chút e dè, chậm rãi nói: - Dù ngươi muốn nói gì, cũng chờ bản tướng quân bắt lại người, đưa đến chỗ Tào Tư Không rồi nói, Thạch Lai, chỗ này không có chuyện của ngươi.
Vu Cấm biết rằng từ sau khi Tào Quan mất tích, Mạc Kim Giáo Úy tạm thời do Thạch Lai thống lĩnh, người có thể thống lĩnh Mạc Kim Giáo Úy, ông ta sẽ không quá gay gắt.
Dù sao nhiều khi những người này biết đến sự tình, còn nhiều hơn Vu Cấm ông ta mấy phần, quan hệ của những người này với Tào Tư Không, thậm chí còn thân cận hơn so với ông ta.
- Chuyện này nhất định phải nói trước khi đưa đến chỗ của Tào Tư Không. Thạch Lai mỉm cười bảo: - Vu Tướng Quân đương nhiên đã biết, Tào Tam gia không thấy đâu.
- Thì thế nào? Vu Cấm hỏi ngược lại.
- Tào Tư Không vốn có lệnh, để Thạch Lai thống lĩnh Mạc Kim Giáo Úy phụ trợ chư vị tướng quân công thành nhổ trại. Thạch Lai lại nói.
Vu Cấm lãnh đạm nói: - Thạch Lai, ngươi làm rất tốt. Ông ta dù sao cũng không phải kẻ ngớ ngẩn, mặc dù không thèm khách khí đối với những kẻ đầu hàng, Trương Liêu, Đơn Phi, nhưng vẫn biết không cần đắc tội hết tất cả mọi người, nhất là với loại tồn tại khác biệt là Thạch Lai.
Thạch Lai cười cười: - Đa tạ Vu Tướng Quân khích lệ. Tuy nhiên Tào Tư Không còn có một mật lệnh vẫn chưa công bố ra ngoài.
Trong lòng Vu Cấm trầm xuống, chậm rãi hỏi: - Mật lệnh gì?
Thạch Lai chậm rãi nói:
- Thạch Lai thống lĩnh Mạc Kim Giáo Úy chẳng qua chỉ là tạm thời thay mặt, Tào Tư Không có lệnh, nếu như Đơn Phi chưa chết, thì bảo hắn tiếp quản chức vị của Tào Tam gia.
Trong quân chợt yên tĩnh, Đơn Phi cũng không khỏi ngẩn ra, không nghĩ tới Tào Tháo còn coi trọng hắn như vậy.
Vu Cấm biến sắc! Điều này sao có thể? Vẻ mặt Tuân Kỳ kinh hãi, mấp máy môi, lúc quay lại nhìn Đơn Phi, trong mắt hiện lên phân oán độc.
Sau chiến dịch Mang Sơn, Tào Quan mất tích, Lư Hồng cũng không rõ tung tích, hai cơ cấu màu xám lớn là Mạc Kim Giáo Úy, Phát Khâu Trung Lang Tướng đột nhiên như rắn mất đầu, dẫn tới không ít người bối rối, nhưng càng khiến nhiều người phấn chấn.
Đó là một cơ hội.
Tuân Kỳ, Thạch Lai sau đó nghe theo lệnh của Tào Tháo, phụ trợ quân Tào công phá Hà Bắc, Thạch Lai là thân tín của Tào Quan, tạm thời thay mặt Tào Quan nhận chức, Mạc Kim Giáo Úy cũng không có dị nghị, dù sao thì Tào Quan thống lĩnh thủ hạ là dựa vào huynh đệ nghĩa khí, làm việc có lẽ có chút cổ quái, nhưng tuyệt đối không có chỗ nào bạc đãi huynh đệ cả, Thạch Lai cũng là người Tào Quan tín nhiệm nhất. Nhưng Lư Hồng lại dựa vào quyền mưu mà nắm thủ hạ trong tay, Lư Hồng sống chết không rõ, một đám thủ hạ tất nhiên là không phục, Tuân Kỳ mặc dù có dã tâm thống lĩnh Phát Khâu Trung Lang Tướng, nhưng trong đó có vô số người tài giỏi, ai cũng không chịu phục gã.
Cũng bởi vì như vậy, Tuân Kỳ mới dựa dẫm vào Vu Cấm, Tuân thị xem như là thế tộc đứng đầu thiên hạ, Vu Cấm cũng rất coi trọng Tuân Kỳ, Tuân Kỳ chỉ trông mong lần này có thể giúp Vu Cấm xây dựng nhiều chiến công, tích lũy vốn liếng để lên chức.
Bất kể thế tộc của ngươi cường thịnh đến mức nào, cũng chỉ có thể nói là cơ hội của ngươi nhiều hơn người khác rất nhiều, nhưng trong đó mà muốn nổi bật, thì còn dựa vào bản lĩnh chân chính.
Tuân Kỳ hiểu điểm ấy, trước khi xuất chinh vốn là hăng hái, sao có thể ngờ được Đơn Phi lại đi đầu, vậy mà lại dẫn dắt Huyện Lệnh huyện Thiệp tiến đến xin hàng.
Gã không biết có phải là Đơn Phi cố ý hay không, chỉ cảm thấy tiểu tử này trời sinh chính là khắc tinh của gã, lần này nhất định phải cho hắn biết tay.
Thấy Vu Cấm khó chịu với Trương Liêu, Đơn Phi, Tuân Kỳ cố ý châm ngòi, đương nhiên là muốn mượn tay Vu Cấm áp chế công lao của Đơn Phi, nhưng gã chưa từng nghĩ tới, Tào Tư Không lại ra mật lệnh để Đơn Phi thống lĩnh Mạc Kim Giáo Úy.
Chuyện Tuân Kỳ gã chưa thể làm được, thì Đơn Phi có tài đức gì để đảm nhiệm chức vụ này?
Trong lòng Tuân Kỳ phẫn nộ, lại càng khó hiểu nhiều hơn.
Điền Nguyên Khải vừa nghe thấy lời ấy, trái tim trở nên đập phình phịch kịch liệt như đánh trống.
Lão phu thật sự là có ánh mắt a.
Ông ta ngược lại quên mất mới vừa rồi chính mình đã lo được lo mất.
Cho dù là Trương Liêu cũng đều có chút thay đổi, hiển nhiên không ngờ Tào Tháo sẽ coi trọng Đơn Phi đến vậy, nhưng y biết Thạch Lai cũng không cần nói dối chuyện này, trong sự phấn chấn kèm theo cao hứng cho Đơn Phi.
Sắc mặt Vu Cấm lạnh như thiết, lặng lẽ bảo: - Thạch Lai, ngươi nói đùa rồi, chuyện này… bản tướng quân chưa từng nghe qua. Người đâu… Trong lòng ông ta nghiêm nghị, nhưng cơn tức này thật sự là khó có thể nuốt xuống, sớm đã chuẩn bị bất kể thế nào, đều phải tìm lại mặt mũi về trước rồi nói sau.
Đơn Phi cho dù là thống lĩnh của Mạc Kim Giáo Úy, thì Vu Cấm ông cũng không tin Đơn Phi dám cãi lời quân lệnh trong quân của Vu Cấm này. Nếu Tào Tư Không có trách tội, thì cứ chối là không biết rõ tình hình là được rồi.
Đơn Phi hơi nhướn mày, thầm nghĩ loại người như Vu Cấm không ngờ lại chấp nhất đến vậy, trách không được ngày sau khi Vu Cấm đầu hàng Quan Vũ, những người như Tào Phi lại không nể mặt nhục nhã lão.
Thể diện đều là người khác cho, nhưng mặt là chính mình ném. Nếu Vu Cấm ngươi đã cho mặt mà không cần, thì cũng không cần cho người ta thể diện…
Không đợi ông ta mở miệng hết, chợt nghe một người cười nói: - Vu Tướng Quân tìm người làm gì? Chớ không phải là muốn nghênh đón Tào Tư Không chứ?
Tiếng đến người đến, một người biếng nhác đi tới trước mặt mọi người.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, thầm nghĩ nơi này có tinh binh của Tào quân, người bên ngoài không có được hiệu lệnh, sao có thể đến nơi này, nhưng người trong quân do Vu Cấm cầm đầu, thì sao có thể nói ra loại lời trêu chọc này được?
Quay đầu nhìn về phía người lên tiếng nọ, mọi người có kinh hỉ, có ngạc nhiên, có không hề nhận thức, có nhíu mày…
Người nọ đang mặc áo xanh, cũng không mặc giáp trụ, thản nhiên đi tới, tùy tiện giống như đi vào đình viện nhà mình vậy.
Đơn Phi thấy người tới diện mục tuấn lãng, bộ dáng tưới cười ấm ấp, thì kinh hỉ kêu lên: - Quách đại ca?
Người tới rõ ràng chính là Quách Gia.
Quách Gia đi đến trước mặt Đơn Phi, vỗ vỗ đầu vai hắn cười bảo: - Đệ không chết, quả thực thật sự làm cho người ta vui mừng.
Các ngươi sao lại đều thích một bộ khuôn sáo vậy?
Trong lòng Đơn Phi nói thầm, có thể thấy được thần sắc tràn đầy ấm áp của Quách Gia, trong lòng ấm áp, mỉm cười đùa: - Có phải là huynh sợ rốt cuộc không ăn được mỹ vị không cần tiền do ta làm đúng không?
Quách Gia cười ha ha, còn thật sự gật đầu nói: - Nửa năm qua, mỗi lần ta nhớ tới đệ, đều suýt thì chảy nước miếng ra đấy.
Y chỉ nói câu vui đùa với Đơn Phi, giây lát lại nói với Điền Nguyên Khải: - Đây không phải là Nguyên Khải huynh sao, lúc trước vội vàng từ biệt, lần này gặp lại, phải thỉnh giáo một ít.
Một khắc này Điền Nguyên Khải đã sớm ném đi sự nghi ngờ trong lòng lến chín tầng mây, ông ta tất nhiên là nhận biết Quách Gia, lúc trước khi Quách Đồ tiến cử Quách Gia cho Viên Thiệu, kỳ thật ông cũng đã gặp qua Quách Gia một mặt, tuy nhiên khi đó đích xác chưa nói được câu nào, ông lại không ngờ rằng Quách Gia đã gặp qua là không quên được, cách rất nhiều năm, như cũ có thể liếc mắt một cái đã nhận ra ông.
Điền Bảo Chủ làm người già đời, chỉ nhìn Quách Gia cùng Đơn Phi lơ đãng nói chuyện phiếm, thì đã biết quan hệ của hai người này không hời hợt rồi, thấy Quách Gia tiến đến, lại thân thiết với Đơn Phi như vậy, tâm Điền Nguyên Khải cuối cùng cũng đặt lại trong bụng.
Nghe Quách Gia xưng hô là Nguyên Khải huynh, Điền Nguyên Khải ngược lại rất là hưởng thụ, ôm quyền nói: - Quách Tế Tửu, đã lâu không gặp, xem ra phong thái còn hơn trước kia.
Quách Gia chỉ cười cười, chuyển sang nhìn Lương Huyện Lệnh, lại cười bảo: - Vị này chắc là Lương Kỳ Huyện Lệnh, Quách Gia đã sớm nghe qua Lương Huyện Lệnh yêu dân như con, hôm nay vừa thấy, quả thật không sai.
Lương Kỳ vốn là buồn bực trong lòng, chỉ kém quỳ xuống cầu tình với Vu Cấm, thầm nghĩ cho dù mình bị bỏ tù, nhưng cũng xin Vu Cấm tha cho dân chúng trong thành.
Nhưng thấy được Đơn Phi, Trương Liêu vì dân chúng huyện Thiệp mà bênh vực lẽ phải, hiện giờ lại thấy Quách Gia như vậy, thì nước mắt lưng tròng, nghiêm nghị nói: - Quách Tế Tửu quá khen rồi.
Ánh mắt Quách Gia đảo qua trên người mọi người, đều hơi khẽ gật đầu chào hỏi, lúc rơi xuống trên người Thần Vũ thì hình như hơi có chút run sợ, tuy nhiên rất nhanh đã thu hồi ánh mắt nhìn về Vu Cấm: - Vu Tướng Quân…
- Quách Tế Tửu thân là quân sư dưới tay Tư Không, biết được quân quy như núi, chẳng lẽ cũng hùa với người bên ngoài ư? Vu Cấm giành trước gây khó dễ.
Quách Gia khẽ mỉm cười: - Đã nói là “Không tha cho kẻ đầu hàng sau khi vây thành” nhưng theo Quách Gia… Y nhìn mọi nơi rồi lại nói: - Hiện giờ còn chênh lệch so với vây thành rất lớn, như thế nào là “vây” nhỉ? Y tự khoa tay múa chân bảo: - Bốn phía đều vây người thì gọi là vây, hiện giờ đại quân chẳng qua là chắn ở một phía mà thôi, trong quân cũng không có lệnh “Không tha cho người đầu hàng sau khi chắn thành” này.
Mọi người kinh ngạc, Đơn Phi nhịn không được muốn cười.
Vu Cấm cười lạnh: - Cho tới bây giờ Quách Tế Tửu đều giải thích quân quy với Tào Tư Không như vậy sao?
- Cũng không phải vậy. Quách Gia vẫn cười như cũ: - Nếu Vu Tướng Quân có hứng thú, cũng không ngại đi hỏi Tào Tư Không, dù sao thì Tào Tư Không cũng sắp đến rồi.
- Cái gì?
Mọi người đều ngẩn ra!