Thâu Hương

Chương 297.2: Một tay phủi sạch

Chương 297.2: Một tay phủi sạch


.
Đơn Phi nói ý tứ đơn giản: trồng dưa được dưa trồng đậu được đậu, vấn đề Sơn Việt là các ngươi nuôi dưỡng mà ra, chính các ngươi không có làm tốt, có tư cách gì oán giận ta?
Dân chúng cũng liên tục gật đầu.
Đơn Phi biết rõ đám người vây xem này phần lớn đều mù quáng, ở cái thời đại kia, không biết bao nhiêu người chỉ cần một mẩu tin tức liền dễ dàng đùa bỡn, phát ra một lời kích thích cảm xúc, liền bị người nắm mũi dắt đi.
Bất chấp đúng sai.
Lúc này thoạt nhìn tình thế rõ ràng, đám người La chưởng quỹ có mất trộm hay không đều khó nói, nhưng bọn họ không thể nghi ngờ là đang lấy mâu đâm thuẫn, lại dùng chiêu thức mà Đơn Phi hắn đã dùng qua đến âm mưu kéo hắn xuống đài.
Hắn trước mắt tứ cố vô thân, nếu không nhanh chóng tranh thủ dư luận ủng hộ, bị kéo xuống đài có thể nói là gần như chắc chắn. Những người này tạo ra thanh thế lớn như vậy là muốn cho hắn khó chịu, hắn đây cũng không cần khách khí lợi dụng thanh thế bọn chúng tạo ra để tiến hành phản kích.
Tôn Hà ngươi không phải rất hoành tráng sao? Vậy sao ngươi và Tôn Dực không đem Sơn Việt diệt đi?
Đơn Phi biết Sơn Việt đã làm hại Giang Đông từ rất lâu rồi, thời điểm bình định được cũng phải gần đến lúc Tôn Quyền lập quốc.
Lúc này lời hắn nói chiếm lý, chỉ cần tranh thủ sự ủng hộ của dân chúng, ngoài mặt Tôn Hà cũng không dám làm ra chuyện gì đối với một Thống Binh Đan Dương như hắn.
Về phần sau lưng như thế nào, đến lúc đó lại nói sau!
La chưởng quỹ thấy thế công lại tiếp tục bị áp chế, đảo mắt, lớn tiếng nói: - Trước mắt không ai muốn ngươi đi tiêu diệt Sơn Việt, mà là Sơn Việt đánh vào thành làm hại dân chúng, ngươi thân là Thống Binh Đan Dương, chẳng lẽ không phải gánh trách nhiệm?
Dân chúng lại xôn xao gật đầu.
Đơn Phi hỏi ngược lại:
- La chưởng quỹ xác định việc này là Sơn Việt gây nên?
La chưởng quỹ đúng lúc bắt gặp ánh mắt Đơn Phi, lòng lạnh xuống, hàm hồ nói: - Không phải Sơn Việt lại là người nào?
- Hoá ra ngươi cũng không biết. Đơn Phi lạnh lùng nói: - Ngươi nếu đã không biết việc này có phải là Sơn Việt gây nên hay không, lại há miệng Sơn Việt, ngậm miệng cũng là Sơn Việt, dân chúng Đan Dương nếu vì ngôn luận của ngươi mà lo lắng hãi hùng trêu chọc thị phi, ngươi cũng biết dùng lời đồn mê hoặc dân chúng phải bị tội gì?
La chưởng quỹ nhìn thấy hàn quang trong mắt Đơn Phi, lòng càng lạnh, không kìm nổi lùi lại sau một bước.
Tôn Hà một bên cười lạnh nói: - Đơn Thống Binh không vội phá án, lại chỉ nóng lòng ở đây tạo quan uy. Hiện giờ không bắt đạo tặc, ngược lại không cho phép người khác bắt tặc hay sao?
Trong lòng Đơn Phi thầm nghĩ, ta không trông cậy vào ngươi tới đề bạt, lại càng không giống như Tôn Quyền phải được bốn đại gia tộc chống đỡ mới có thể đứng vững ở Giang Đông, một khi đã như vậy, ta đây khách khí với các ngươi làm cái gì?
Tính cách hắn vốn là gặp yếu xử nhẹ, gặp mạnh trở mạnh, đối với những thứ thế gia kiêu căng này chưa bao giờ nghĩ cho sắc mặt tốt, đối với chính quyền bên phía Tôn Hà lại càng không thích, nghe thấy Tôn Hà nghi ngờ, Đơn Phi hỏi ngược lại: - Tôn đại nhân cũng là Thái Thú, chẳng lẽ nơi đó chưa bao giờ phát sinh qua án trộm hay sao?
Tôn Hà giật mình, y cũng không có da mặt dày thừa nhận việc này, chỉ có thể nói: - Ngươi tra án này với bản quan có gì liên quan chứ?
Đơn Phi thầm nghĩ tiểu tử ngươi muốn bỏ vấn đề này qua một bên, ta như thế nào lại để cho ngươi đạt được mong muốn: - Nơi đó Tôn đại nhân nếu là đã xảy ra án trộm, vậy ngài xử lý như thế nào?
- Bản quan cần phải báo cáo với ngươi sao? Tôn Hà lãnh đạm nói.
Đơn Phi giương giọng cười nói: - Tôn đại nhân có lẽ cảm thấy không cần báo cáo với ta, nhưng ta hoàn toàn có thể nói rõ ràng với dân chúng Đan Dương. Trong thành nếu phát sinh án trộm cắp, vốn là do Tặc Tào Duyện phụ trách việc này, Giáo Úy hiệp trợ tróc nã đạo tặc. Phong Hư, bản Thống Binh nói đúng không?
Phong Hư hơi do dự, rốt cục nói: - Thống Binh đại nhân nói không sai.
Đơn Phi mặc dù không biết quy trình chân chính, nhưng dựa theo lẽ thường ở hiện đại đến xét, thầm nghĩ ta đây một Thống Binh dù gì cũng được xem như lãnh đạo, phát sinh án trộm cắp giết người vân vân, là sự tình của Bộ Hình sự và Cục Công an, ta nhiều nhất chỉ phụ trách phối hợp, nghe báo cáo, các ngươi có đạo lý gì lại đi tìm ta gây sự?
Tiếng xấu này, lão tử không có hứng tiếp nhận!
Sự tình càng loạn lại càng phức tạp, đầu hắn ngược lại càng thêm rõ ràng, biết lợi dụng dư luận là điều trọng yếu, thấy dân chúng đối với những điều hắn nói đã có ý đồng ý, tiếp tục nói: - Nếu mỗi một án trộm phát sinh trong thành, đều do Thống Binh tự tay tra xét, vậy Tặc Tào Duyện dùng làm gì? Giáo Úy tuần thành các ngươi lại dùng làm gì? Các ngươi đem chuyện này đều đổ lên trên người Thống Binh, vậy bổng lộc của các ngươi, có phải hay không cũng đều nên tính trên người Thống Binh ta đây?
Phong Hư thoạt nhìn có phần ngần ngại, Phạm Giáo Úy, Trương Giáo Úy sắc mặt cũng trắng bệch, cho dù là Bàng Thống cũng đều á khẩu không trả lời được, thầm nghĩ tiểu tử này chỉ cần một hơi liền đem bản thân gần như phủi sạch, hảo thủ đoạn a.
Dân chúng đều nghị luận, đa số gật đầu.
Đơn Phi thành công đem tầm mắt của mọi người dời đi, nhân tiện rèn sắt khi còn nóng nói: - Giống như án trộm cắp lần này, nếu Tôn đại nhân đối với cách làm việc của bản Thống Binh có gì bất mãn, muốn buộc tội bản Thống Binh, thì có thể đi tìm Quận Chúa, đây vốn là chỉ thị Ngô Hầu đích thân viết, Tôn đại nhân chẳng lẽ là bất mãn với quyết định của Ngô Hầu sao?
Tôn Hà giận quát một tiếng: - Ngươi nói hươu nói vượn!
Y tiến lên một bước, khí thế bức nhân.
Đơn Phi ngược lại bất động, hỏi ngược trở về: - Tôn đại nhân nếu không phải muốn ở chỗ này buộc tội bản Thống Binh, vậy là muốn giúp bản Thống Binh bắt kẻ trộm hay sao?
Tôn Hà ngẩn ra.
Cố chưởng quỹ nghe một vòng choáng váng đầu, đứng ở một chỗ nhìn không được, rốt cục nói: - Đơn Thống Binh, Tôn Thái Thú làm sao có thể giúp ngươi bắt kẻ trộm? Vậy bổng lộc của ngươi, có phải hay không liền tính ở trên người Tôn Thái Thú?
Ông ta tự cho là nói thú vị, không kìm nổi đã mỉm cười.
Đơn Phi thản nhiên nói: - Tôn đại nhân đến nơi này không phải để buộc tội, hiện giờ Tôn đại nhân lại không giúp ta bắt kẻ trộm, đứng ở chỗ này một mặt chỉ trích bản quan, chẳng lẽ là muốn giúp đạo tặc trốn thoát hay sao?
Tôn Hà sắc mặt âm trầm tới cực điểm, gằn từng chữ nói: - Đơn Phi, ngươi sai lầm rồi, bản quan đến đây, chính là muốn xem ngươi bắt kẻ trộm. Nếu như ngươi làm việc bất lợi, bản quan nhất định để ngươi chết phi thường khó coi, bất kể ai cũng không bảo vệ được ngươi!
Đơn Phi ngược lại cười nói: - Nếu Tôn Thái Thú muốn phá án trộm này, không biết cần mấy ngày?
Tôn Hà thấy hắn sung sướng đem y ra so sánh, trong lòng thực giận không kềm được: - Bản quan trong vòng ba ngày có thể phá án!
- Vậy sao? Đơn Phi mỉm cười: - Án này, ta ngay trong ngày hôm nay là có thể phá.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất