Thâu Hương

Chương 316: Đánh đau

Chương 316: Đánh đau


.
Minh Sổ có thể xem là một tổ chức cực kỳ thần bí.
Đàn Thạch Xung nghe thấy Đơn Phi nhắc đến một chuyện thần bí đã xảy ra từ nhiều năm trước tại Minh Sổ, trong lòng chợt cảm thấy kinh hãi, không hiểu sao thiếu niên này lại biết được những chuyện này.
Thanh âm của Đơn Phi đột nhiên hạ thấp, khiến cho Đàn Thạch Xung và Phá Quân không khỏi tiến đến gần.
Tuy rằng hai người đều là loại người cẩn thận, vẫn duy trì đề phòng với Đơn Phi. Thế nhưng dù sao bây giờ Đơn Phi thân chịu trọng thương, mặc cho hắn có giảo hoạt đến mức nào, cũng không thể tạo thành chút uy hiếp nào đến hai đại cao thủ như bọn họ.
Đàn Thạch Xung cũng cho là như vậy nên cũng có chút yên tâm.
Thế nhưng hắn không ngờ trong mắt Đơn Phi đột nhiên chợt loé lên hào quang như lửa.
Đây chính là thần quang nội liễm, chỉ cần nhìn hai tròng mắt kia, là đủ biết Đơn Phi không có chút nào bị thương, thậm chí nội tức của hắn chí ít còn hùng mạnh hơn ba đến năm lần trở lên.
Sao có thể như vậy được?
Đàn Thạch Xung đã từng giao thủ hai lần với Đơn Phi, rất hiểu rõ võ công của y. Tuy rằng tối nay biết được võ công của Đơn Phi tự nhiên tăng mạnh, thế nhưng còn chưa đủ để tạo thành uy hiếp đến Đàn Thạch Xung. Không ngờ vừa mới đến gần, hắn chợt nhận ra Đơn Phi vốn cố ý giấu diếm tài nghệ, ngay lúc này mới biểu hiện ra thực lực chân chính.
Hai người trong lòng lạnh toát, gần như không hề do dự rút ra đao kiếm.
Tên Đơn Phi này cực kỳ nguy hiểm.
Nói chung cứ chém giết hắn là xong, mặc kệ hắn biết được những bí mật kia từ đâu.
Thế nhưng ngay khi đao kiếm của hai người vừa phóng ra, song chưởng của Đơn Phi đột nhiên cắm thẳng xuống đất, không ngờ như hai thanh thép đâm xuống không chút trở ngại nào, sau đó lập tức hất tung lên như thiểm điện. Chỉ thấy đất đá xen lẫn cành khô gào thét mà ra, phân thành hai luồng đánh thẳng lên Đàn Thạch Xung và Phá Quân.
Nếu như vừa rồi Đơn Phi vẩy ra đồng tiền chỉ là có chút uy hiếp, như vậy một chiêu vẩy đất này không khác gì mang đất đá biến thành thiết tiễn bắn thẳng đến hai người.
Đàn Thạch Xung và Phá Quân không ngờ người này lại có năng lực như vậy, nhất thời chỉ cảm thấy thanh thế của chiêu này thật sự khủng khiếp, không thể tưởng tưởng nổi là do con người làm ra. Trong tiếng quát chói tai, hai người lập tức phóng thẳng lên trời, vội vàng tránh thoát một chiêu kinh thiên này của Đơn Phi
Răng rắc!
Đơn Phi một quyền đánh thẳng lên một cây đại thụ dày cỡ cái chén ăn cơm, sau đó liền xuất cước hất thân cây dựng thẳng lên.
Đàn Thạch Xung và Phá Quân đang ở giữa không chung nhìn thấy thế đều là da đầu run lên. Vừa nhìn độ dày của gốc cây kia, liền biết đao kiếm của bọn họ dù có toàn lực chém vào cũng không thể chặt đứt, không thể tin được Đơn Phi một quyền liền có thể đấm gãy.
Tên Đơn Phi này sao có thể mạnh đến mức đó?
Nếu bị hắn đánh trúng một quyền, như vậy có thể chịu nổi hay không?
Hai ngươi thân trên không trung, chỉ thấy Đơn Phi đưa hai tay ra, ôm cả thân cây vung lên, hướng về phía hai người đập thẳng tới.
Hai người từ trước đến nay đều là hạng người nắm tính mạng của người khác trong tay, thế nhưng một khắc này đều cảm thấy như Diêm Vương đang nhìm chằm chằm vào mình, trong lòng chợt nảy sinh sợ hãi. Trong tiếng gào thét, hai người vội vàng tách ra hai hướng né tránh đòn đánh của Đơn Phi.
Trong lòng Đàn Thạch Xung chợt do dự.
Hắn không ngờ mình lại muốn chạy trốn.
Thế nhưng y và Đơn Phi đã có ước định với nhau, đang muốn thừa dịp bình minh chưa đến giết Đơn Phi. Không ngờ bây giờ lại nảy sinh thoái ý, như vậy còn ra thể thống gì nữa?
Trong lúc y còn đang do dự, Phá Quân đã sớm xuất đao như chớp, từ trên không chém thẳng về phía Đơn Phi.
Phá Quân không tin!
Gã vốn là người tự phụ, xưa nay đều là hoành hành vô kỵ, không ngờ chỉ trong vòng một ngày lại như gặp phải quỷ vậy. Đầu tiên là Triệu Vân, giờ lại đến Đơn Phi.
Thế giới này từ bao giờ trở lên nhỏ bé như vậy?
Phá Quân tận mắt nhìn thấy Đơn Phi và Đàn Thạch Xung giao thủ, chứng kiến Đơn Phi bị trúng một chưởng vào ngực, liền cho rằng võ công của hắn cũng thường thôi. Không ngờ lúc này thấy được Đơn Phi bộc lộ võ công chân thật, tuy rằng cảm thấy bản thân khó bằng, thế nhưng vẫn nhận định võ công của Đơn Phi còn chút non kém, liền dự định lấy xảo phá lực, thử xem nói sau.
Nếu cứ như vậy bỏ chạy, vậy thì lấy cái gì ra mà bàn giao với Minh Sổ bây giờ?
Đơn Phi quét ngang thân cây, vừa cảm thấy đao của Phá Quân chém tới, không ngờ lại sử dụng thủ pháp lấy vụng phá xảo để phản kích.
Phá Quân chỉ cảm thấy khó lòng đối địch, thế nhưng không thể ngờ nổi Đơn Phi lại có thể sử ra thủ đoạn này, nhất thời trong lòng rét run, còn chưa kịp rút đao lùi lại, liền thấy Đơn Phi một quyền oanh tới.
Phá Quân vội vàng vứt đao, xuất chưởng ngăn cản.
Phanh!
Phá Quân lùi lại mấy bước, trong lòng hoảng sợ không thôi, chỉ cảm thấy kình đạo của Đơn Phi đột nhiên tăng mạnh vài lần.
Vừa nãy gã vốn chiếm ưu thế tuyệt đối trước Đơn Phi, thế nhưng không ngờ chỉ trong chốc lát, gã liền cảm thấy mình hoàn toàn không phải đối thủ của Đơn Phi rồi.
Đây là có chuyện gì xảy ra?
Đơn Phi căn bản không để cho Phá Quân có thời gian thở dốc, một quyền vừa ngừng, quyền tiếp theo liền lập tức phóng tới.
Vừa nãy vốn là Phá Quân nắm giữ tính mạng của Đơn Phi, không ngờ bây giờ phong thuỷ luân chuyển, hai người liền đổi vị trí cho nhau.
Thiên hạ võ công, duy nhanh khó phá.
Hiện giờ Đơn Phi xuất quyền như chớp, lực đạo mãnh liệt, dù cho võ công của Phá Quân cũng thuộc loại cao tuyệt, thế nhưng bây giờ gã đối chiến với Đơn Phi, không khác gì Đàn Thạch Xung đối chiến với Quỷ Phong vậy, ngoại trừ đón đỡ, căn bản không có biện pháp nào khác.
Rầm rầm rầm!
Sau một tràng tiếng nổ, Phá Quân liền bị Đơn Phi dồn đến sau một cây đại thụ.
Lúc này Đàn Thạch Xung đã hạ xuống đất, tròng mắt cũng thiếu chút nữa rơi ra. Võ công của y và Phá Quân vốn tương đương nhau, bây giờ nhìn thấy Phá Quân chật vật như vậy, bản thân y nếu đối mặt Đơn Phi, như vậy chẳng phải cũng là chật vật như thế?
Y vốn đang nghĩ liên thủ với Phá Quân giết Đơn Phi, thế nhưng bỗng dưng nhìn thấy cảnh tượng khác thường thế này, chợt lại nảy sinh do dự.
Phá Quân chợt phóng ra từ sau thân cây.
Đàn Thạch Xung thân hình khẽ động, thầm nghĩ bất kể thế nào, lúc này vẫn phải liên thủ với Phá Quân đối chiến. Tến Đơn Phi này căn bản là một tên điên, nếu như lúc này không nhân dịp trừ khử, sau này nào có cơ hội nữa chứ?
Nghĩ đến đây vừa định động thủ, đợt nhiên thân hình chợt cứng lại, thanh kiếm trên tay run run, trong mắt lộ ra sự kinh hãi khủng khiếp.
Trăng trên cao.
Đêm hiu quạnh.
Phá Quân từ sau thân cây lao ra, Đơn Phi lập tức đuổi theo, thế nhưng đúng vào lúc này, một cỗ máu tươi từ lồng ngực Phá Quân chợt phun ra.
Đơn Phi dừng lại.
Phá Quân đứng cách đó mấy trượng, nhìn vào lồng ngực đang đổ máu như suối của mình, đến lúc này vẫn không thể tin nổi, giơ tay lên chỉ Đơn Phi, môi run run cố nói: - Vì...
Gã vừa nói được một chữ, liền ngửa mặt lên trời ngã xuống, hai mắt trợn tròn, đến chết vẫn không hiểu nổi vì sao.
Vì sao?
Phá Quân muốn hỏi vì sao? Vì sao Đơn Phi có thể có được loại võ công cuồng dã khiến người sợ hãi như vậy?
Đàn Thạch Xung cả đời chưa bao giờ sợ hãi bất cứ điều gì, thế nhưng giờ khắc này trong lòng cũng như đang kết băng vậy.
Phá Quân đã chết?
Phá Quân lại bị Đơn Phi giết chết?
Vì sao?
Đàn Thạch Xung cũng muốn biết đáp án này, thế nhưng lúc này trông thấy Đơn Phi quay đầu nhìn lại, trong mắt lấp loé hào quang giống như yêu ma. Đàn Thạch Xung chỉ kịp rên rỉ một tiếng, thân hình chớp động phóng lên cao, trong giây lát liền biến mất trong bóng đêm tăm tối.
Đơn Phi lặng lẽ nhìn Đàn Thạch Xung rời đi, trong đôi mắt đỏ như máu nhất thời xuất hiện chút mờ mịt. Sau một lúc lâu, thân hình lung lay, cũng ngã xuống đất giống Phá Quân, lặng im không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau.
Đơn Phi không biết hôn mê bao lâu, bông dưng quát to một tiếng, bật người ngồi dậy.
Vừa ngồi dậy xong, trong đầu hắn vẫn còn có chút mờ mịt, đợi đến lúc nhìn thấy bầu trời đầy sao, mới ý thức được bản thân hôn mê cũng không quá lâu.
Chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, ngay cử động một ngón tay cũng thấy gian nan, ngoài ra tứ chi còn đau đớn không ngừng, Đơn Phi thất thanh kêu lên: - Vì sao?
Hắn rốt cục nhớ lại tình huống ban đầu.
Sau khi bị thương bởi Phá Quân, lập tức hắn cảm thấy có người xuất hiện phía sau, dùng một phương pháp truyền âm cổ quái, bảo hắn bảo vệ Thần Khuyết, tập trung nội khí vào Tam Dương. Trong lúc cấp bách, hắn liền làm theo lời người nọ bảo, không ngờ lại bị y từ phía sau điểm trúng huyệt đạo.
Vừa bị điểm huyệt, toàn thân Đơn Phi liền trở lên cứng ngắc, đột nhiên cảm thấy toàn bộ khí tức trong cơ thể đều dồn hết vào mạch Tam Dương trong tứ chi.
Đó là loại cảm giác kỳ quái.
Nếu để cho hắn tự hình dung, thì phải là nội khí trong cơ thể vốn như biển lớn, vậy mà vừa bị người nọ điểm chúng huyệt đạo, nội khí đột nhiên bị chế ngự, tự động hội tụ đến vài chỗ hữu hạn trong cơ thể, dẫn đến nội khí về mặt nào đó cũng có chút khô kiệt, thế nhưng tứ chi vừa nhận được nội tức tập trung đều là mạnh mẽ không ngờ.
Lúc đó thần trí của hắn cũng có chút không rõ, chỉ lờ mờ nhận biết hai nguời Đàn Thạch Xung và Phá Quân là địch nhân, liền tiện tay xuất kích tấn công bọn họ. Võ công của hắn vốn có nguồn gốc tự nhiên, không hề bám vào một khuôn mẫu, bên cạnh có thứ gì dùng được là có thể sử dụng.
Nếu không có thứ gì thì có thể dùng quyền.
Về sau Đơn Phi tay không đối quyền với Phá Quân, mới cảm thấy toàn thân như sắp bùng nổ, khí lực tưởng chừng như bất tận, căn bản không xem Phá Quân là đối thủ, chỉ như là một vật để phát tiết mà thôi. Tận đến khi Phá Quân ngã xuống đất, Đơn Phi mới cảm thấy toàn thân khí huyết như vừa bị tháo hết vậy, trong óc chỉ có một mảnh trống không, cũng may Đàn Thạch Xung biến mất xong hắn mới ngã xuống hôn mê bất tỉnh.
Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?
Đơn Phi mờ mịt nhìn chung quanh, đột nhiên giật nảy cả mình, nếu không phải hắn vốn đang hết sức mệt mỏi, có khi đã sớm lập tức đứng lên rồi.
Không xa trên mặt đất, thi thể của Phá Quân còn đang nằm ở nơi đó.
Phá Quân đã chết.
Đơn Phi cũng thường xuyên nhìn thấy thi thể, căn bản cũng không cảm thấy có gì kinh sợ, thế nhưng thi thể của Phá Quân thì lại khác, không hiểu sao đã bắt đầu hư thối rồi.
Lấy loại tốc độ hư thối vượt xa bình thường này, chỉ trong chốc lát, thi thể của Phá Quân đã chỉ còn là một bãi nước mủ, tỏa ra mùi thối cực gay mũi.
Chợt có một đoàn hoả diễm phóng thẳng đến, một tiếng động lớn vang lên, trên mặt đất chỉ còn lại bộ xiêm y đang bốc cháy.
Thế lửa cực kỳ mãnh liệt, chỉ trong chốc lát liền đốt tất cả trở thành tro bụi.
Đơn Phi không nhìn đống tro kia, chỉ quay đầu nhìn về phía cổ hoả diễm kia phóng tới, trong lòng kịch liệt rung động
Hắn nhìn thấy một khuôn mặt tràn đầy những hình vẽ quỉ dị.
Đêm hôm khuya khoắt, ngay khi một cỗ thi thể vừa bị thiêu đốt, bỗng dưng lại nhìn thấy một khuôn mặt quỷ dị như thế, nếu là người bình thường chỉ sợ đã sớm hôn mê bất tỉnh, tuy nhiên Đơn Phi vẫn còn có thể cố duy trì tỉnh táo.
Thi thể của Phá Quân hư thối nhanh như vậy, chắc hẳn là bị ảnh hưởng bởi một loại thuốc có tính ăn mòn cực mạnh.
Mà khuôn mặt tràn đầy quỷ dị kia chẳng qua chỉ là một tấm mặt nạ mà thôi, mà người mang mặt nạ lại ăn mặc cực kỳ kín đáo, làm cho người ngoài căn bản đoán không ra hình dạng của y.
- Là tiền bối ra tay cứu tại hạ? Đơn Phi có chút yếu thế hỏi.
Hắn biết người trước mặt này chính là kẻ sau lưng giả giọng hắn. Người này hành tung quỷ dị, thế nhưng hành vi lại rất thần kỳ.
Người này chỉ khẽ điểm vài huyệt đạo sau lưng Đơn Phi, liền có thể giúp hắn đánh bại hai người Đàn Thạch Xung và Phá Quân. Một người có năng lực như vậy, ngoại trừ thần kỳ, Đơn Phi quả thật không biết dùng từ nào để hình dung.
- Ngươi cứ nói đi? Người nọ hỏi ngược lại một câu, thanh âm phảng phất có chút già nua.
Một lúc lâu sau, Đơn Phi mới nói tiếp: - Tiền bối thần thông quảng đại, xuất thần nhập hoá, tại hạ thật sự bội phục. Tuy rằng trong lòng vẫn có rất nhiều nghi vấn, thế nhưng Đơn Phi cũng không biết có nên hỏi hay không, càng không biết người ta có trả lời hay không.
Người nọ thở dài nói: - Ta đợi ngươi ở đây không phải vì mấy lời nhảm nhí này.
- Cũng không hẳn là nhảm nhí. Đơn Phi tuy rằng mệt mỏi, thế nhưng trong đầu chưa bao giờ rõ ràng như bây giờ, liền nói: - Tiền bối có thần thông như thế, quả thật trên đời ít thấy, tuy nhiên đây cũng là chỗ tại hạ cảm thấy kỳ quái.
Người nọ trông thấy ánh mắt chấp nhất của Đơn Phi, rốt cục nói:
- Ngươi muốn nói gì?
- Phá Quân có phải là do tiền bối giết hay không? Đơn Phi trầm giọng hỏi.
Vừa rồi tuy rằng hắn có chút mờ mịt, tuy nhiên vẫn nhớ rõ tình huống ban đầu. Phá Quân vốn phóng ra khỏi thân cây mới trúng phải tổn thương trí mạng, thế nhưng thực sự hắn chỉ mới bức lui được Phá Quân mà thôi.
Kẻ ra tay hạ sát Phá Quân chính là người trước mặt này.
Mà hắn lại không thế nào hiểu được người này đã ra tay như thế nào.
Thấy người mang mặt nạ trầm mặc không nói, Đơn Phi mang theo vài phần cảnh giác, cười nói: - Lấy võ công của tiền bối, cho dù đường đường chính chính xuất hiện hạ sát bọn họ cũng không phải chuyện khó gì. Thế nhưng tiền bối nhất định phải mượn tay ta hạ sát Phá Quân, hơn nữa còn cố ý thả một người rời đi. Không biết đến tột cùng là có ý định gì?
----------oOo----------


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất