Thâu Hương

Chương 362: Mầm tai hoạ của Tôn gia

Chương 362: Mầm tai hoạ của Tôn gia


.
Tim Đơn Phi đập như trống.
Thái Sử Từ hỏi Lưu Bị việc có liên quan đến tặc Cẩm Phàm, cũng không khiến người ngoài bất ngờ, dù sao Lưu Bị và Cam Ninh là cùng một nơi, Thái Sử Từ muốn từ trong miệng Lưu Bị biết được có phải Cam Ninh làm loạn Giang Đông hay không thật sự là bình thường.
Nhưng Thái Sử Từ hỏi Đơn Phi hắn chuyện có liên quan đến Tào Tháo, là có ý tứ gì?
Trong mắt người thường, Lưu Bị không phải càng quen thuộc với Tào Tháo hơn sao? Thái Sử Từ hẳn là hỏi Lưu Bị mới đúng! Chẳng lẽ ở trong lòng Thái Sử Từ, Đơn Phi hắn và Tào Tháo thân quen hơn sao?
Từ sau khi Đơn Phi thiết kế mai phục bao vây tiễu trừ Sơn việt ở Giang Đông, người của Tôn gia không còn dám coi khinh hắn.
Tôn Sách trước hai mươi sáu tuổi có thể nhất thống Giang Đông, Tôn Thượng Hương tuổi còn nhỏ hơn Đơn Phi hắn, cư nhiên có thể một đao đánh lui liên kết của Đàn Thạch Xung và Phá Quân, Tôn Quyền so với hắn tuy lớn hơn mấy tuổi, nhưng lần này bình định Sơn việt, sớm đã lộ ra thủ đoạn cay độc trầm ổn.
Cho dù là Tôn Dực chưa bao giờ gặp mặt, dù bằng tuổi với hắn, nhưng người ta tuổi còn trẻ, thủ đoạn hạng nhất tán gái, khi đó Đơn Phi hắn còn đang chơi bùn nhận diện đồ cổ, nào có những tâm tư đó?
Người Tôn gia đều là quái thai.
Đơn Phi lòng nghĩ như vậy, nhưng không dám coi những gì Thái Sử Từ hỏi hắn là việc không quan trọng. Hắn tuy rằng khiêm tốn chưa bao giờ hiển lộ thân phận, nhưng Lưu Bị, Trương Phi đã sớm biết được lai lịch của hắn, cũng sẽ có người tiết lộ thân phận của hắn.
Người của Tôn gia có phải sớm nghi ngờ thân phận của hắn, thậm chí còn điều tra qua hay không?
Thần sắc không thay đổi, Đơn Phi ra vẻ cau mày nói: -Tào Tháo cũng đang mưu đồ Giang Đông sao?
Thái Sử Từ nhìn Đơn Phi thật lâu sau,nói: -Đơn Thống Binh, trước và sau khi Phá Lỗ Tướng Quân nhất thống Giang Đông, Tào Tháo cũng chưa từng có suy nghĩ buông tha Giang Đông. Mà số lượng Sơn việt ở Giang Đông được Tào Tháo phong thưởng cũng khó có thể tính được, Phí Sạn chính là một trong số đó. Theo tin tức của chúng ta, Tào Tháo phong Phí Sạn làm Kỳ Xuân Thái Thú, thậm chí nhận được ấn thụ của triều đình.
Lưu Bị một bên nói: -Hành động này của Tào Tháo chỉ sợ không phải vì dân chúng Giang Đông, mà là muốn khiến Giang Đông bị phân chia như trước, muốn vùi lấp dân chúng trong cực khổ. Đánh giá của Lưu Bị đối với Tào Tháo, quả thật không tốt.
Thung lũng lại yên tĩnh.
Đơn Phi không biện giải cái gì, hắn đối với việc Tào Tháo sử dụng loại phương pháp này cũng không có gì bất ngờ.
Từ xưa thủ đoạn lấy bình định thiên hạ làm cờ hiệu được rất nhiều người dùng, lão Tào cũng không ngoại lệ.
Đều nói Gia Cát Lượng chưa ra khỏi nhà tranh, đã có ba kế hoạch bình định thiên hạ, loại nhân vật như Tào Tháo làm sao không chế định sách lược bình định thiên hạ?
Lấy Liêu Đông, thu Kinh Châu, vòng xuống Giang Đông, là kế hoạch đã được tập đoàn Tào doanh sớm đặt ra.
Giang Đông từ từ thế lớn, cho dù là Quách Gia không có ra tay xử lý Tôn Sách, lấy sự thông minh của Tào Tháo, tâm tư phân hoá Giang Đông khẳng định chưa từng dừng lại.
Tào Tháo có thể thu phục quân Hắc Sơn đi đối phó Viên Thiệu, sao lại không mượn dùng thế lực của Sơn việt đối phó Giang Đông? Chỉ cần Sơn việt không ngừng tác loạn, Giang Đông vô lực khuếch trương, lão Tào lấy Giang Đông, sẽ giảm đi rất nhiều khí lực.
Tuy nhiên Đơn Phi chỉ biết là Quy Lãm có ý liên hệ với Tào Tháo, nhưng không nghĩ tới Phí Sạn cũng bị Tào Tháo sai khiến. Trách không được Thạch Lai vẫn không có ra mặt, Thạch Lai rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Lão Tào nếu biết Đơn Phi hắn trợ giúp Giang Đông đại phá binh mã Sơn việt, đối với hắn lại sẽ có thái độ như thế nào?
Trong lòng bỗng dưng run lên, Đơn Phi đột nhiên nghĩ đến trận chiến phục kích trong thung lũng lúc trước, cái kẻ cùng Nhất Bức Nhất Sơn đồng loạt ra tay đối phó hắn là người nào rồi.
Là Tuân Kỳ!
Từ xưa đến nay chỉ có Tuân Kỳ mới có thể hận hắn đến như vậy.
Lúc ấy hắn cảm thấy người nọ rất là quen thuộc, nhưng không nghĩ đến Tuân Kỳ, thật sự là bởi vì thật không ngờ người trong Tào doanh sẽ cùng Sơn việt trộn cùng một chỗ, nhưng hiện giờ nghĩ đến rốt cục giật mình.
Tào Tháo cổ động Sơn việt thêm phiền cho Tôn gia, phái Phát Khâu Trung Lang Tướng đến hiệp trợ không phải là đương nhiên sao?
Món nợ này cũng đủ lâu rồi, trong lúc nhất thời sao có thể tính toán rõ được?
Thấy Đơn Phi thủy chung trầm mặc, Thái Sử Từ bất ngờ nói:
-Hai vị cũng biết ta vì sao nói ra chuyện này?
Lưu Bị, Đơn Phi tuy là trong lòng không thẹn, tuy nhiên cùng nghĩ đến chính mình khó bảo đảm không bị đối phương cho là do địch thủ phái tới nằm vùng, Thái Sử Từ cũng không phải ngu xuẩn, nói có ám chỉ, chẳng lẽ lúc này chuẩn bị ngả bài động thủ hay sao?
Thấy hai người không nói, Thái Sử Từ thần sắc khổ sở, nhẹ thở dài nói: -Ta muốn nói cho hai vị, lòng người giả dối, kính xin hai vị cẩn thận phòng bị.
Đơn Phi và Lưu Bị đều ngẩn ra, Thái Sử Từ nếu là trở mặt, bọn họ tuyệt sẽ không ngồi chờ chết, nhưng bọn họ không nghĩ tới Thái Sử Từ không những không có ý muốn truy cứu, ngược lại giống như có ý muốn nhắc nhở bọn họ.
Nhìn về ngọn núi như nơi xa kia, Thái Sử Từ lẩm bẩm nói: -Lòng người giả dối, nhưng chung quy còn có những huynh đệ làm cho người khác có thể tin tưởng. Ánh mắt chậm rãi xẹt qua người Lưu Bị, Đơn Phi , Thái Sử Từ hạ giọng nói: -Lưu Tướng Quân, lúc trước nhân thủ mà huynh dẫn theo chỉ có mấy ngàn, ta biết rất nhiều người đều khuyên huynh chớ tự hao tổn thực lực, nhưng huynh vẫn kiên trì xuất binh, một khắc đó, Thái Sử Từ đối với huynh đã là tâm phục khẩu phục.
Lưu Bị trầm mặc một lát, mũi hơi chua nói: -Thái Sử huynh nói quá lời.
Ông ta vốn nhân nghĩa, ban đầu ở Bắc Hải, đối mặt mấy vạn quân Hoàng Cân, vẫn như cũ ra sức gạt bỏ lời khuyên can của mọi người xuất binh vì Khổng Dung giải vây, kì thực là vì một lời hiệp đảm khí phách, không muốn phụ lòng chờ mong của người biết thưởng thức. Những năm gần đây, ông ta quả thực lấy nhân nghĩa làm đầu, nhưng trong lòng là khó tránh khỏi hoang mang vì sao người tốt luôn không có kết cục tốt đẹp? Mỗi lần nghe Trương Phi oán giận bảo ông ta đổi phương thức sống, trong lòng của ông ta có phẫn nộ xen lẫn chua xót, chấp nhất mang theo chút không chắc chắn, không biết có còn muốn kiên trì hay không. Nhưng nghe được một lời này của Thái Sử Từ, ông ta lại cảm thấy những việc trước kia, có lẽ ở trong mắt người ngoài là si ngốc, nhưng chung quy đáng giá.
Thái Sử Từ cười cười, lại nhìn Đơn Phi nói: -Hôm nay nếu không có Đơn Thống Binh sắc bén liều thân đi cứu nguy, Thái Sử Từ và thủ hạ nói không chừng đều chôn cất ở Giang Thừa, Thái Sử Từ trước kia có chút không phục Đơn Thống Binh, nhưng hôm nay... cũng khâm phục trong lòng.
Khi ông ta nói tới đây, thần sắc tràn đầy chân thành.
Đơn Phi, Lưu Bị thầm thở phào một hơi, bọn họ mơ hồ nghe ra Thái Sử Từ là nói cho bọn họ biết, Giang Đông đã biết Lưu Biểu, Tào Tháo tính kế, thậm chí biết Lưu Bị bất đắc dĩ, biết lai lịch của Đơn Phi, nhưng Thái Sử Từ lại không truy cứu, lại là có dụng ý gì đây?
Thái Sử Từ ngẩng đầu nhìn lại đỉnh núi, nói nhỏ: -Sắp bắt đầu mùa đông rồi.
Ông ta buộc chặt lại giáp trụ trên thân, giống như không chịu nổi rét lạnh, lại nói tiếp: -Thái Sử Từ chiến đấu trên ngựa cả đời, hiện giờ đã là tuổi tứ tuần, nhưng hoang mang trong lòng ngược lại càng thêm nhiều hơn.
Lưu Bị so với Thái Sử Từ còn lớn hơn vài tuổi, nghe vậy lại cảm thán.
Tuổi tứ tuần vốn nên ý chí kiên định, không có hoang mang mới đúng, nhưng người ở trên đời, lại có mấy người có thể làm được?
Thái Sử Từ lẩm bẩm nói: -Các ngươi tin rằng cũng nhìn ra ta rất là sợ hãi.
Lưu Bị im lặng, Đơn Phi hỏi ngược lại: -Thái Sử Tướng Quân đến tột cùng đang sợ cái gì?
Thái Sử Từ khóe mắt lại nháy vài cái, lẩm bẩm: -Các ngươi biết không? Ta chưa từng có gặp qua người chết quỷ dị như vậy. Trong mắt của ông ta lại lộ ra vẻ cực kỳ sợ hãi, rốt cục nói: -Lúc Nghiêm Hổ chết rất là cổ quái, hắn trên thân là máu.
Đơn Phi hơi kinh ngạc, thầm nghĩ mấy người Tôn Sách, Nghiêm Hổ, Hứa Thiều ở trong phòng thương lượng hồi lâu, không phải hơi có chút hủ tình đi? Nhưng chuyện này tuyệt không nên là lý do khiến Thái Sử Từ sợ hãi.
-Ta nhìn thấy miệng vết thương trí mạng của Nghiêm Hổ.
Thái Sử Từ ngũ quan tựa hồ cũng đang hơi run rẩy, đủ thấy sự rung động trong nội tâm ông ta, ông ta nói: -Ta thậm nhìn thấy trái tim của y đang đập, càng đập càng chậm, dần dần ngừng!
Ngươi đã nói rồi!
Đơn Phi nhớ rõ lúc trước khi Thái Sử Từ quát lớn Chu Nhiên, từng đem cảnh tượng này nói một lần. Trong lòng của hắn khó hiểu, thầm nghĩ ngươi xác định Nghiêm Hổ chết rồi, ông ta lại còn sống, chuyện này có lẽ kỳ quái chút, nhưng dù sao cũng có thể là kỳ tích trong y học thôi, ngươi vì sao...
Không đợi hắn nghĩ tiếp, chợt nghe Thái Sử Từ khổ sở nói: -Các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Ta vì sao có thể nhìn thấy trái tim của ông ta đang nhảy nhót?
"Phanh" một tiếng vang lớn.
Có thanh âm của tiếng pháo vang lên từ phía đỉnh núi truyền đến.
Đơn Phi, Lưu Bị đều sửng sốt, lập tức nghe được dưới chân núi cũng có tiếng pháo vang lên, qua giây lát tiếng giết nổi lên bốn phía.
Binh Giang Đông công bảo rồi.
Nhưng tiếng vang sao lại là từ đỉnh núi truyền tới?
Chẳng lẽ binh Giang Đông sớm đã có người lẻn vào bên trong bảo nằm vùng, hoặc là binh Giang Đông bí mật lựa chọn con đường khác leo lên đỉnh núi, đối với Sơn biệt hình thành thế trong ngoài giáp công?
Tuy nhiên Đơn Phi lúc này đối với việc công bảo cũng không thèm để ý, nghe thanh âm tiếng pháo vang lên, tim hắn cũng nhảy mạnh lên, một khắc này trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một hình ảnh kỳ lạ.
Quách Gia đứng ở trước Tần Hoàng Kính, nhìn thấy trái tim của chính mình.
Thấy Thái Sử Từ sắc mặt tái nhợt như tuyết, Đơn Phi bừng tỉnh nói: -Ngươi nói là... Ngươi có thể trực tiếp nhìn thấy trái tim của Nghiêm Hổ?
Lưu Bị được Đơn Phi nhắc nhở, sắc mặt đột nhiên phát xanh.
Thái Sử Từ bỗng nhiên nhìn phía Đơn Phi, thân hình run rẩy nói: -Làm sao ngươi biết? Ngươi cũng đã gặp người như vậy. Một người trong suốt nhìn thấy được trái tim?
Gió thu lạnh, đêm dài lạnh lẽo.
Ba người ngồi ở trên ngựa, đều cảm giác được ngày đông giá rét buông xuống rét lạnh.
Đơn Phi mí mắt cũng nháy vài cái, sau một lúc lâu mới nói: -Ta chưa thấy qua.
Thái Sử Từ than dài một hơi, nói: -Ta tình nguyện ngươi chưa từng nhìn thấy. Tay ông ta nắm cương ngựa run lên nhè nhẹ, lẩm bẩm nói: -Ta cả đời cũng không quên được hình ảnh đáng sợ như vậy, một nam tử trần trụi thân trên, để người khác liếc mắt một cái liền nhìn thấy được ngũ tạng của y, nhìn thấy được trái tim của y đang tràn máu ra phía ngoài, nhìn thấy được tim của y đập chậm dần từng chút một, nhìn thấy y thậm chí cười cười với ta, các ngươi cũng biết, y đang cười với ta!
Khi Đơn Phi nghĩ đến tình hình này cũng không rét mà run, nhưng còn có thể bình tĩnh nói:
-Y cười cái gì?
-Y cười nói cho ta biết, y nhất định sẽ một lần nữa sống lại. Thái Sử Từ từng chữ nói: -Y nói chờ đến lúc y sống lại, y sẽ vĩnh viễn bất tử!
Đây vốn là cách nói hoang đường không thể tin nổi, nhưng Đơn Phi, Lưu Bị lại không lên tiếng phản bác, bởi vì bọn họ tận mắt nhìn thấy Nghiêm Hổ sống lại.
Đơn Phi càng không hoài nghi cái gì.
Hắn tận mắt nhìn thấy sự thần kỳ của Tần Hoàng Kính, một khắc này đột nhiên suy nghĩ Tần Hoàng Kính khẳng định có chút quan hệ với Nghiêm Hổ.
Vĩnh viễn bất tử, đó không phải là trường sinh sao?
Chẳng lẽ là nói Tần Hoàng Kính cũng có liên quan tới Trường Sinh Hương?
Tào Quan cầm đi Tần Hoàng Kính, ông ta không chỉ là vì lời hứa với Vu Linh Nhi, chẳng lẽ ông ta cũng đang truy tìm Trường Sinh Hương? Ông ta biết Tần Hoàng Kính và Trường Sinh Hương có liên quan?
-Sau đó thì sao? Đơn Phi coi như không thấy sự kinh sợ của Thái Sử Từ, ngược lại nóng lòng hỏi.
Thái Sử Từ không có trả lời, lại có một thanh âm từ phía sau bọn họ truyền đến: -Sau đó... mầm tai hoạ của Tôn gia bắt đầu!
Đơn Phi bỗng nhiên quay đầu lại, liền trông thấy trong đôi mắt như tân nguyệt kia lộ ra vẻ lạnh lẽo giống như sương mùa thu.
Người nói chuyện là Tôn Thượng Hương.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất