Chương 509: Nguy cơ trí mạng
.
Mưa đêm không ngớt, tí tách rơi xuống. Ống tay áo ướt nhẹp không phiêu động the lại kích thích tiếng lòng bất an.
Tôn Thượng Hương cảm giác Đơn Phi đang nhìn nàng.
Nàng không dám nhìn.
Chờ tiếng lòng bình thường, Tôn Thượng Hương mới quay đầu lại nhìn Đơn Phi, rất nhanh dời tầm mắt về phía mũi chân của mình: - Ta một đường theo tới đây, trước sau cho rằng huynh đang ở phía trước không xa.
- Cảm giác?
Đơn Phi trong lòng run rẩy. Hắn nhớ tới cảnh tượng Thần Vũ phá Nghiệp Thành.
Tôn Thượng Hương tự nhiên cười nói: -Huynh chỉ sợ không biết, ta từ nhỏ giỏi truy tung người, bất kể người khác trốn ở nơi nào, chỉ cần ở chỗ không xa, ta muốn đi tìm, thì có thể cảm giác được.
- Rất lợi hại. Đơn Phi chỉ nói.
Tôn Thượng Hương cười cười: - Khi ta tìm được huynh, trên đường phát hiện người chết, y là cái Phát Khâu Trung Lang Tướng, cùng nghề của huynh.
Đơn Phi nhíu mày, nhớ tới chuyện Ngọc Xích, Bác Sơn nổi điên:
- Người nọ điên rồi sao?
Tôn Thượng Hương kinh ngạc nói: - Vì sao nói như vậy? Nghe Đơn Phi đem đơn giản nói lại chuyện Tương Phi Từ, Tôn Thượng Hương mắt lộ ra kinh ngạc nói: - Bọn họ chỉ sợ là bị người đánh lén.
Đơn Phi sớm có ý tưởng này, cũng vẫn lo lắng sống chết của Quách Gia, tuy nói Quách Gia hình như sống thêm vài năm mới chết, nhưng hiện giờ mọi sự đều không có định luận.
Chẳng biết tại sao, hắn cảm giác được trong Vân Mộng Trạch nhìn như gió êm sóng lặng, nhưng bất cứ lúc nào đều sẽ bùng nổ hiểm ác khôn cùng.
Nói ra lo lắng trong lòng, Đơn Phi thầm nghĩ muốn để Tôn Thượng Hương đề cao cảnh giác.
Tôn Thượng Hương gật đầu nói: - Ta cũng cảm giác như vậy, bởi vậy... Nàng không nói tiếp.
Đơn Phi nói tiếp: - Bởi vậy cô vừa cảm giác được ta gặp nguy hiểm, liền chạy như bay tới?
Tôn Thượng Hương ngẩng đầu nhìn hướng phương xa: -Huynh tin ta nói hay sao? Hồi lâu không nghe thấy động tĩnh của Đơn Phi, Tôn Thượng Hương thân thể mềm mại khẽ run, nhìn Đơn Phi nói:
-Huynh...
- Ta tin!
Đơn Phi nhẹ giọng nhưng kiên quyết nói: - Con người cả đời này, luôn có vài chuyện đáng để tin tưởng, bằng không không khỏi quá bi ai.
Tôn Thượng Hương cảm thấy dễ chịu.
Nàng vẫn nghẹn cơn tức giận, nếu Đơn Phi cũng hoài nghi lời của nàng, nàng nói không chừng sẽ phất tay áo bỏ đi, nhưng thấy Đơn Phi ánh mắt kiên định, Tôn Thượng Hương mỉm cười nói: - Huynh không giống người bình thường, có lẽ huynh kiến thức rộng rãi, sẽ luôn tin những chuyện không hiểu ra sao này.
Trong lòng Đơn Phi chua chát.
Hắn vẫn muốn nói ra sự thật, nhưng thấy Tôn Thượng Hương như thế, hắn dĩ nhiên không thể mở miệng nói lời thăm dò.
Tôn Thượng Hương là một nữ nhân độc đáo, nàng có phán đoán của mình, nếu Đơn Phi hắn mạo muội nói ra chuyện coi Tôn Thượng Hương như Thần Vũ, người kia sẽ phản ứng như thế nào?
Không tin, bất mãn, phẫn nộ, bài xích...
Có lẽ sẽ hoàn toàn ngược lại.
Đơn Phi biết dục tốc ắt bất đạt.
Không nữ tử độc lập nào lại thích nam nhân coi nàng như nữ nhân khác.
Tôn Thượng Hương nếu bất mãn rời đi, hắn chỉ sợ càng thêm phiền toái.
Khi Đơn Phi nghĩ đến đây, nhắc nhở chính mình chớ nóng vội. Tôn Thượng Hương chỉ cảm ứng được tiếng lòng của hắn, chuyện này thực rất khó nói rõ được chuyện khác.
Hắn dù không hỏi nhiều, nhưng đã hiểu được rõ ràng, Tôn Thượng Hương vẫn không có chút trí nhớ nào của Thần Vũ, bằng không Tôn Thượng Hương đối với hắn nhất định là có cảm giác khác.
Người kia không phải Thần Vũ? Hay là người kia chính là Thần Vũ, lại hoàn toàn quên sạch mọi chuyện từng trải qua với Đơn Phi hắn?
Đơn Phi im lặng không nói.
Tôn Thượng Hương không biết tâm tư của Đơn Phi cực kỳ phức tạp, nhíu mi nói: - Phát Khâu Trung Lang Tướng kia không có nổi điên, ít nhất khi ta gặp y là không có nổi điên, ta biết y tỉnh táo.
Đơn Phi tin tưởng phán đoán của Tôn Thượng Hương: - Sau đó thì sao?
- Y bị tổn thương trí mạng, lúc nhìn thấy ta hồi quang phản chiếu, cầu ta lập tức đi Tương Phi Từ nói với... Quách Gia. Ngươi nhận ra Quách Gia?
Thấy Đơn Phi gật đầu, Tôn Thượng Hương nói: - Y bảo ta nói cho Quách Gia, ngàn vạn lần đừng đi bí địa Vân Mộng, ai cũng đừng đi, nơi đó có cạm bẫy giết người!
Đơn Phi nhíu mày.
Tôn Thượng Hương nói: - Ta mặc dù không biết Quách Gia, bất quá ta cảm thấy huynh sẽ gặp gỡ Quách Gia, lúc này mới đuổi tới Tương Phi Từ.
Đơn Phi không thể không nói trực giác của Tôn Thượng Hương rất chính xác.
Tôn Thượng Hương nói tiếp: - Kết quả ta chỉ phát hiện hai cỗ thi thể. Sau đó... Ta tiếp tục đuổi theo tung tích của huynh, sau đó vào đêm khuya liền...
Buông tay, Tôn Thượng Hương nói: - Chuyện kế tiếp, huynh cũng biết. Thấy Đơn Phi trầm mặc không nói, mười ngón tay mềm mại của Tôn Thượng Hương hơi đan xen, sau đó buông hai tay ra vẻ thoải mái nói: - Được rồi, chuyện ta phải nói cho huynh nghe đã xong rồi. Ta...
- Cô vẫn không thể đi. Đơn Phi đột nhiên nói.
Tôn Thượng Hương khóe miệng nổi lên ý cười.
Bất luận Bạch Liên Hoa chế nhạo như thế nào, bất kể đám người Tuân Du nhìn nàng như thế nào, chỉ cần Đơn Phi nói một câu như vậy, nàng sẽ làm việc nghĩa không được chùn bước .
-Ta cũng cần cô giúp đỡ. Đơn Phi tâm tư quay chuyển, thấy Tôn Thượng Hương hơi có khó hiểu, Đơn Phi mỉm cười nói: - Cô nhất định sẽ giúp ta, có phải hay không?
Tôn Thượng Hương lập tức nói: -Huynh vì Tôn gia vào sinh ra tử, ta lần này đến, là... là...nói cho huynh biết, Tôn gia sẽ không tính kế huynh. Vấn đề của huynh, chính là vấn đề của Tôn gia.
Đơn Phi cảm thấy an tâm một chút, trầm ngâm nói:
-Phát Khâu Trung Lang Tướng mà cô gặp phải là bị người ta gây thương tích?
Tôn Thượng Hương gật gật đầu.
Đơn Phi lẩm bẩm nói: - Y hơn phân nửa là thăm dò được bí mật gì, lại bị kẻ địch phát hiện sau đó đuổi giết.
- Ta cũng nghĩ như vậy. Tôn Thượng Hương nhíu mi nói: -Vân Mộng Trạch chẳng những địa thế hiểm ác, còn có rất nhiều thế lực ẩn núp. Người giết chết Phát Khâu Trung Lang Tướng không phải người của Tôn gia, vậy có thể là người của Lưu Biểu.
- Hoặc là...không phải là bọn họ...
Đơn Phi lại đem chuyện của Diêm Hành nói sơ qua, phân tích nói: -Diêm Hành là một người cẩn thận, không cần phải trở mặt với Tào doanh trước. Lắc đầu, Đơn Phi nói: - Phát Khâu Trung Lang Tướng từng trải đời, chuyện mà đến y cũng cho là nguy hiểm, vậy khẳng định là có nguy cơ trí mạng, chúng ta nhất định phải phòng bị nhiều hơn.
-Nhưng bất kể nơi đó có bao nhiêu nguy hiểm, huynh nhất định phải đi, có phải hay không? Tôn Thượng Hương nói
Đơn Phi cười khổ nói:
- Ta nhất định phải đi, bởi vì ta chẳng những phải đi tìm bản thuyết minh tàu ngầm, còn muốn đi gặp Tào Quan. Trong lòng chỉ nói nếu như cô là Thần Vũ, ta đi vào trong đó, vốn chính là vì nàng. Ta làm hết thảy, cũng là vì nàng.
Tôn Thượng Hương cực kỳ kinh ngạc: -Huynh đi gặp Tào Quan... Ông ta...
Đơn Phi nhìn Tôn Thượng Hương nói: - Ông ta nói muốn giúp ta tìm kiếm Thần Vũ. Hắn cũng nói ra chuyện của Tào Quan.
Đối với Tôn Thượng Hương, hắn không giấu diếm cái gì. Tôn Thượng Hương biết càng nhiều, càng có lợi hình thành phán đoán của bản thân nàng, nói không chừng... sẽ làm nàng nhớ lại cái gì!
Tôn Thượng Hương ngọc dung hơi ảm đạm, giây lát cười lớn nói: -Huynh bảo ta hỗ trợ đi tìm Thần Vũ? Huynh yên tâm, ta nhất định sẽ giúp.
Đơn Phi chú ý đến vẻ mặt Tôn Thượng Hương biến hóa, nhịn xuống kích động giải thích trong lòng, mỉm cười nói: - Tốt lắm, một lời đã định. Hơi trầm ngâm, Đơn Phi đề nghị: -Đêm nay cô đừng đứng cả buổi tối ở đây, ta dẫn cô đến chỗ Cát phu nhân, bà ấy sẽ giữ cô một đêm.
Tôn Thượng Hương đồng ý nói: - Được
- Cô nhất định phải giúp ta. Đơn Phi mới rời đi, dừng lại nói: - Thượng Hương, muội có thể hứa hay không, nhất định phải cùng huynh đến bí địa, sau khi nhìn thấy Tào Quan, nếu còn muốn rời đi thì mới rời đi?
Tôn Thượng Hương trái tim run rẩy, trong lúc nhất thời không biết là mùi vị gì. Nàng chưa từng nghe Đơn Phi xưng hô nàng như vậy, khi nàng đối mặt với Đơn Phi, Đơn Phi xưa nay luôn xưng hô nàng là “Quận Chúa”.
Xa cách mà khách khí.
Hắn đêm nay, tại sao lại đột nhiên thay đổi xưng hô?
Hắn kiên trì như vậy, đến tột cùng có dụng ý? Nếu hắn thật sự tìm được Thần Vũ, nàng cho dù không muốn đi, thì sao lại không rời đi chứ?
Tôn Thượng Hương tâm loạn như ma, hỏi ngược lại: - Huynh không tin ta?
- Huynh tin muội. Đơn Phi nhìn ngọc dung Tôn Thượng Hương, thật lâu sau vươn tay ra. Hắn nắm tay lại, ngón cái và ngón út duỗi ra.
Tôn Thượng Hương khó hiểu nói: - Sao vậy?
- Chúng ta ước định.
Đơn Phi lại cười nói: - Chỉ cần chúng ta ước định rồi, chuyện muội hứa với huynh, không thể đổi ý.
Tôn Thượng Hương nhìn Đơn Phi thật lâu, cũng vươn bàn tay mềm giống như Đơn Phi. Hai người đụng nắm tay,bốn ngón chạm nhau thật lâu sau, Tôn Thượng Hương sắc mặt ửng đỏ, nàng chưa bao giờ làm động tác vô cùng thân thiết như vậy với nam tử nào.
- Phải bao lâu? Nàng rốt cục hỏi.
Đơn Phi buông lỏng ra nắm tay, cầm cổ tay trắng muốt mảnh khảnh của Tôn Thượng Hương.
Tôn Thượng Hương hơi giãy dụa, lại không phát lực: - Đây cũng là ước định phải làm hay sao?
-Không sai. Đơn Phi rốt cục buông ra cổ tay ngọc của người kia ra, khẽ thở dài: -Ước định “lần này: của chúng ta, muội nhất định phải nhớ rõ.
Tôn Thượng Hương khó hiểu thâm ý trong lời nói của Đơn Phi, mỉm cười nói: -Ta cảm giác huynh giống như phòng cướpvậy? Đối với ước định với huynh, lần nào mà ta không nhớ chứ? Ta quên lần nào?
Đơn Phi xoay người lại, nhịn lại lệ quang xuất hiện trong mắt, giống như không có việc gì nói: - Cát phu nhân có thể là người của bí địa Vân Mộng, bà ta nếu không nói, chúng ta cũng không cần ép hỏi cái gì. Có điều huynh nghĩ… muội cũng không sẽ ép hỏi cái gì.
Hai người tới trước phòng Cát phu nhân, Đơn Phi khẽ gõ cửa phòng, chợt nghe phía sau có người nói: - Huynh lại tới trộm cái gì?
Thấy Huyền Ca đi ra từ sau đống củi, Đơn Phi mỉm cười nói: -Ta muốn để vị tỷ tỷ này ngủ lại một đêm ở trong này, không biết...
-Huynh không cho vị tỷ tỷ này ở cùng các huynh, là sợ tỷ ấy và Liên Hoa tỷ tỷ kia đánh nhau, đúng không? Huyền Ca trừng to mắt hỏi.
Đơn Phi hơi xấu hổ.
Thật sự là hắn có ý này, khi Bạch Liên Hoa thu tay lại, hắn đã nhìn thấy Bạch Liên Hoa và Tôn Thượng Hương giương cung bạt kiếm. Hắn hiểu tính cách Bạch Liên Hoa, biết nàng vì sao ra tay.
Chuyện cũ từng tí tuôn ra ra.
Hắn đã hiểu được lúc trước Bạch Liên Hoa tại sao lại nói Tào Ninh Nhi không phải.
- Các muội sẽ không cùng vị tỷ tỷ này đánh nhau, có phải hay không? Đơn Phi rốt cục cười nói.
Huyền Ca hừ một tiếng, kéo Tôn Thượng Hương đi vào trong phòng.
Đơn Phi đứng ở trước cửa chốc lát, chậm rãi đi đến nhà gỗ chỗ Tuân Du.
Tôn Thượng Hương cũng xấu hổ, sau khi nàng vào phòng thấy Cát phu nhân ngồi ở trước cửa sổ nhìn sang, mới định mở miệng, chợt nghe Cát phu nhân hạ giọng nói: - Nếu như cô không chê Huyền Ca lắm miệng, có thể nằm ngủ cùng nó.
Huyền Ca vỗ tay bảo hay, kéo Tôn Thượng Hương tới một chỗ nơi góc phòng, đắp cùng cái chăn với Tôn Thượng Hương, Huyền Ca tiến đến bên tai Tôn Thượng Hương nói: - Tỷ có phải chính là Thần Vũ hay không?
- Cái gì? Tôn Thượng Hương không ngờ tiểu cô nương này bỗng dưng nói một câu như vậy.
- Tỷ không phải Thần Vũ? Huyền Ca kinh ngạc nói: -Vậy kì quái.
- Kỳ quái cái gì? Tôn Thượng Hương không khỏi hỏi.
-Tỷ còn không biết? Huyền Ca trừng to mắt nói: - Mới vừa rồi kẻ trộm kia...dùng đèn thần ước nguyện, muốn gặp nữ nhân hắn yêu nhất, sau đó tỷ đã đến bên cạnh của hắn. Đèn thần rất linh, nếu tỷ không phải Thần Vũ, làm sao đột nhiên tới bên cạnh của hắn?
Trong lòng Tôn Thượng Hương khẽ run, bỗng dưng tỉnh ngộ vì sao Bạch Liên Hoa căm thù nàng như vậy, một mực chắc chắn nàng đang nói xạo.
Đây là chuyện khéo đến không thể khéo hơn.
Nàng cũng hiểu được ánh mắt Đơn Phi nhìn nàng đêm nay vì sao...dịu dàng như vậy. Trước kia, hắn đối với nàng mặc dù là chân thành, nhưng vẫn luôn hơi khách khí xa cách.
Mưa đêm lạnh, trái tim nàng thủy chung vẫn ấm áp, cho dù sự ấm áp này sau khi tới bí địa Vân Mộng sẽ tan thành mây khói...
- Tỷ không phải Thần Vũ, vậy tỷ là ai? Kẻ trộm kia vì sao đối với tỷ giống như đối với người yêu nhất? Huyền Ca lại nói, cô bé không lưu ý đến mẫu thân như thoáng chút suy nghĩ ngồi bên cửa sổ, đang xuyên qua gương đồng phía trước cửa sổ nhìn nàng và Tôn Thượng Hương.
Tôn Thượng Hương trái tim chùng xuống, nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài lạnh như băng, nghiêm túc nói: - Ta là Tôn Thượng Hương!