Chương 554: Sai lầm xinh đẹp
.
Bóng đêm khôn cùng, không còn cảnh tượng nào hiện ra nữa. Đơn Phi ngơ ngác đứng đó, không có mờ mịt, chỉ có than thở. Hồi lâu sau, hắn quay đầu lại nhìn Cơ Quy, thấy ông ta như có suy nghĩ nhìn mình, lẩm bẩm nói: -Thì ra là thế.
Cơ Quy thử hỏi: -Ngươi…đều đã hiểu? Ông ta có chút không tin, phần lớn là tán thưởng. Ông ta phải cần lời dặn của tổ tiên, thêm vào lời giải thích của Mã Vị Lai mới có thể hiểu hoàn toàn, Đơn Phi nhìn cảnh tượng này một lần là có thể hiểu ra tất cả?
Truyền nhân của Thiên Nữ, quả nhiên kiến thức phi phàm!
Đơn Phi hiểu ra còn mang theo chua xót.
Sau khi biết đám người Hoàng Đế truyền lại Tam hương, lại nhìn thấy tàu ngầm như Minh Sổ, hắn đã có hiểu biết về chuyện cũ, cũng từng có rất nhiều suy đoán. Điểm hắn nghi hoặc nhất là hắn rõ ràng nhìn thấy đám người Hoàng Đế rời khỏi trái đất, tại sao lại nhìn thấy thuyền không gian rơi xuống Vân Mộng đại trạch chứ?
Bây giờ ngoài trừ chi tiết kỹ thuật ra, hắn đại khái đã hiểu ra.
Hoàng Đế là tổ tiên của bọn họ, cũng giống như người văn minh tiền sử trên trái đất. Bọn họ có khoa học kỹ thuật cao minh hơn thời đại của Đơn Phi rất nhiều lần, nhưng bọn họ lại không thể phá giải căn bệnh ở thời đại kia của Đơn Phi.
Lòng tham của con người đáng ghê tởm!
Hủy diệt con người không chỉ là hành tinh nhỏ, tai nạn mà người ngoài hành tinh mang đến. Vũ trụ bao la, trái đất chẳng qua chỉ là hạt bụi mà thôi, người ngoài hành tinh chưa chắc có hứng thú với thế giới con kiến này. Xác suất va chạm với hành tinh nhỏ tuy là có, con người đến nay cũng chưa từng nhìn thấy. Con người luôn thích mở rộng kẻ thù bên ngoài, ảo tượng đủ mọi sự uy hiếp, nhưng lại không biết điểm chí mạng nhất của con người vốn là căn bệnh xấu xí của bản thân mình.
Con người luôn hướng đến vũ khí càng sắc bén hơn để thống trị thế giới này, nhưng nếu con người không thể khống chế lòng tham của mình, cũng sẽ vì thế mà hủy diệt thế giới.
Đám người Hoàng Đế cũng đang ở bờ vực thế giới hủy diệt.
Bọn họ có loại vũ khí trong chớp mắt có thể tiêu diệt bốn năm vạn người ở gò đất chết như Tử Quang, cũng có năng lực thay đổi thời không, thậm chí là kéo dài tuổi thọ.
Không thể sống mãi, bằng không Viêm Đế sẽ không nghiên cứu một lần nữa, nhưng kéo dài tuổi thọ thì không thành vấn đề, nếu không cũng không thể giải thích ghi chép trong lịch sử bọn Hoàng Đế tùy tiện sống được mấy trăm năm.
Hoàng Đế trong “Nội kinh” sớm đã dự báo tuổi của người thượng cổ có thể lên đến trăm tuổi, mà động tác không lão hóa.
Truy cầu mà rất nhiều người cầm quyền đều hướng đến, bọn Hoàng Đế toàn bộ đều có được, nhưng chiến tranh vẫn không tránh được mà phát sinh, kết quả xảy ra không phải là sinh linh lầm than, mà là hủy diệt chân chính!
Bốn người Hoàng đế, Xi Vưu, Viêm Đế, Cửu Thiên Huyền Nữ hẳn là lãnh tụ của thuyền không gian, mang theo một đám người ngồi thuyền vốn muốn rời khỏi trái đất, thế giới này hình như không còn chỗ nào để lưu luyến nữa.
Bọn họ cũng không thể không rời đi, nếu bọn họ không đi, nói không chừng sẽ cùng bị hủy diệt với trái đất.
Đơn Phi không biết mục tiêu của bọn Hoàng Đế ở đâu, nhưng biết bọn họ khi đột phá hệ mặt trời tiến hành thăm dò hệ ngân hà thì gặp phải lỗ đen.
Thuyền không gian không vòng qua lỗ đen được, sau khi trải qua “chấn động vũ trụ” thì đến trái đất sau khi bị “văn minh” hủy diệt đang chậm rãi phát triển, giống như xuyên không vậy.
Thuyết tiến hóa của Darwin và lực học của Newton giống như là có cực hạn.
Lý luận dù sao cũng là lý luận.
Những phát hiện khảo cổ không ngừng sớm đã khiến con người bắt đầu hoài nghi thuyết tiến hóa này. Rất nhiều nhà khoa học cũng có lời đoán, trong quá trình phát triển mấy tỷ năm của trái đất, đã trải qua sự diệt vong và xây dựng lại của các nền văn minh cao độ.
Hoàng Đế chính là người trải qua nền văn minh cao độ đó. Lời của ba nam một nữ nói chuyện với nhau vẫn quẩn quanh bên tai, có lẽ không nên nói là lời nói, mà nên nói là Đơn Phi cảm nhận được ý của bọn họ.
Khoa học kỹ thuật cao nhất vốn chỉ cần giao lưu tư tưởng, mà không cần ngôn ngữ phức tạp.
Người nói câu đầu tiên đích thực là Xi Vưu, giọng điệu ác nghiệt không kiên nhẫn.
Người nói “chấn động vũ trụ” hẳn là Hoàng Đế, năng lực logic mạnh, suy nghĩ bình tĩnh kín đáo, rõ ràng là xuất thân chính quy.
Viêm Đế rất trách trời thương dân, trong ngữ khí của ông ta nghe ra được ý tự trách. Ông ta cho rằng trái đất diệt vong cũng là vì mình, nên mới chuẩn bị xây dựng lại thế giới này.
Người nói câu cuối cùng chính là Cửu Thiên Huyền Nữ, trong sự ngây thơ khờ khạo còn có kỳ vọng lưu luyến sâu sắc.
Nàng thích thế giới này.
Bốn người này vốn là bạn bè.
Nhớ lại chuyện bốn huynh muội mà Mã Vị Lai nói, Đơn Phi âm thầm thở dài. Thời gian tuy nghịch chuyển, bạn bè cuối cùng vẫn phân tán. Bọn họ vẫn lựa chọn những con đường khác nhau, vũ lực, quyền lực, lý tưởng và Lưu Niên!
Kinh ngạc đứng đó không biết bao lâu, Đơn Phi mới nói: -Đa tạ lão trượng dẫn ta nhìn thấy những thứ này.
-Không cần khách khí, ta cảm thấy rất nhiều người có lẽ không nguyện ý nhìn thấy những thứ này, dù sao thì quá xa xôi, không phải sao? Cơ Quy lẩm bẩm nói.
Đơn Phi im lặng hồi lâu, vừa định mở miệng đột nhiên nhìn thấy vách tường bên trái có ánh sáng đỏ lóe lên. Đang khi hắn nghi hoặc, Cơ Quy cau mày nói: -Bên ngoài có chuyện rồi.
Hóa ra là đèn báo hiệu.
Trong lòng giật mình Đơn Phi thầm cau mày.
-Nơi này thái bình nhiều năm. Cơ Quy thản nhiên nói: -Nếu có chuyện xảy ra, hơn phân nửa là vì nguyên nhân bên ngoài.
Là Tào Quan đang gây rối?
Đơn Phi cũng đoán được điểm ấy. Hắn biết Tam gia này lúc trước đích thực bình tĩnh khôn kể, nhưng bây giờ Tào Quan có chút thất thố.
Ánh sáng đỏ lóe lên, Cơ Quy cũng không vội vã, ông ta chậm rãi đi về phía mặt tường, vốn định ấn lên tường, đột nhiên lại buông tay xuống.
Cơ Quy không sốt ruột, Đơn Phi lại có chút lo lắng.
Đây là địa bàn của người ta, Cơ Quy không sốt ruột chứng tỏ tất cả đều nằm trong khống chế của người ta. Tào Quan ông có năng lực lớn hơn nữa cũng tuyệt đối không khơi dậy sóng gió gì được.
Tam gia, ông tỉnh táo một chút!
Có điều Đơn Phi cũng biểu hiện trấn tĩnh, yên lặng đợi Cơ Quy hỏi.
Quả như hắn đoán, Cơ Quy như có chút suy nghĩ nói: -Nghe nói ngươi chẳng những là truyền nhân của Thiên Nữ, còn là người Đơn gia, rất giỏi dùng Vô Gian?
Đơn Phi cũng không giấu diếm nói: -Không sai.
-Ngươi tất cũng đoán ra, nơi này cũng có thể dùng Vô Gian. Cơ Quy chậm rãi nói.
Đơn Phi cũng không bất ngờ. Nữ Tu, Đơn Bằng vốn là truyền nhân của tộc Hoàng Đế. Bọn người Hoàng Đế có thể tạo ra Tam hương, thuyền không gian là đại bản doanh của Hoàng Đế, người ở đây sao lại không vận dụng Vô Gian chứ?
-Sau khi ngươi dùng Vô Gian, đã từng thay đổi chuyện quá khứ gì?
Đơn Phi suy nghĩ thật lâu, lắc đầu nói: -Ta hình như chưa từng thay đổi chuyện của quá khứ. Hắn đã từng đi, chỉ là khi đó đang tranh thủ cơ hội.
-Vì sao? Ngươi có năng lực này, có thể nói là thần thông phiên vân phúc vũ. Nếu ngươi muốn, ngươi coi như là người đáng sợ nhất trên đời này. Ngươi có thể thay đổi bất cứ chuyện gì trên đời này, thay đổi rất cả mọi việc thành kết quả mà ngươi mong muốn. Tuy Cơ Quy hỏi thế, nhưng thần sắc lại không có kinh ngạc.
Đơn Phi sớm đã suy nghĩ vấn đề này rất nhiều lần. Mỗi lần sau khi dùng Thông Linh Kính thì càng nhận thức sâu thêm một tầng.
-Chuyện nên xảy ra, sớm muộn cũng xảy ra. Vô Gian hẳn là dùng để thay đổi vấn đề tồn tại, mà không phải là thay đổi thành kết quả mà chúng ta muốn. Đơn Phi nhấn mạnh nói: -Điểm này rất quan trọng!
Cơ Quy trầm mặc một lúc lâu: -Không sai, cho dù ngươi thay đổi tất cả theo ý ngươi muốn, nhưng vấn đề vẫn còn đó, sớm muộn sẽ có ngày lại xuất hiện trước mặt ngươi nữa. Đạo lý tuy đơn giản như thế, bao nhiêu đế vương tướng tài lại thủy chung không hiểu điểm này. Bọn họ ảo tưởng rằng kết quả mình muốn chính là giải quyết, chỉ muốn áp chế vấn đề, lại không biết rằng vấn đề sẽ chỉ tích lũy rồi bùng phát, đến lúc đó, bất luận thế nào cũng không thể thay đổi kết quả được.
Dừng hồi lâu, Cơ Quy nhìn sang Đơn Phi nói: -Đây e rằng là nguyên nhân vòng tuần hoàn thiên cổ không thể nào phá giải được?
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động, trầm tư hồi lâu mới nói: -Lão trượng nói rất đúng.
Cơ Quy khẽ cười nói: -Đúng thì đúng, nhưng nghĩ đến điểm này đã không đơn giản, có được năng lực này lại có thể khống chế bản thân càng không phải là chuyện dễ.
Đơn Phi suy tư nói:
-Ta phát hiện ta có thể dùng Vô Gian thay đổi trình tự sự việc, nhưng không thể thay đổi tính tình con người. Rất nhiều chuyện sở dĩ xảy ra là vì là nguồn gốc của tính người. Điều ta muốn không phải là chặt cành bẻ lá, bởi vì gốc rễ còn đó thì sẽ sinh ra cành lá mới. Chúng ta phải tìm ra nguồn gốc chân chính tiến hành phá giải. Nếu ta giải quyết không được vấn đề trước mắt, quay về quá khứ nhiều nhất là kéo dài chuyện xảy ra mà thôi.
Ngừng lại, Đơn Phi thăm dò nói: -Nói ví dụ như Tào Quan…Đáp án ông cho ông ta mười mấy năm trước không phải là đáp án giải quyết, gốc vẫn còn, ông ta sẽ còn tìm ông.
Cơ Quy khẽ gật đầu nói: -Mã Vị Lai không chọn nhầm người, ngươi cũng không khiến Mã Vị Lai thất vọng. Năm đó những gì ông ta nói với ta gần giống hệt như ngươi. Ông ta nói ông ta già rồi, nhưng Lưu Niên vẫn phải truyền lại. Ông ta luôn không nói nhiều gì với ngươi, chỉ vì không muốn áp đặt sự yêu ghét của bản thân ông ta cho ngươi. Ông ta nói ngươi là Đơn Phi, mà không phải là một Mã Vị Lai khác.
Trong lòng Đơn Phi cảm động.
Đối với lão nhân mới gặp qua vài lần kia, hắn lại có cảm giác như tri kỷ.
-Nếu chúng ta không giải quyết ngay được…nhiều nhất là kéo dài sự việc xảy ra. Cơ Quy lặp lại lời Đơn Phi nói, hồi lâu mới cười nói: -Ngươi nói rất đúng, lão phu làm sai rồi.
Đơn Phi chấn chỉnh tinh thần: -Thi Ngôn thật sự ở đây?
Cơ Quy lắc đầu, rồi lại gật đầu, có chút thương cảm nói: -Đây chẳng qua là một sai lầm tốt đẹp mà thôi.
Đơn Phi không hiểu chút nào.
Cơ Quy nhìn sang Đơn Phi, quyết định nói: -Lão phu bốn định bỏ qua việc này, nhưng ngươi nói không sai. Nếu là thế, vấn đề vẫn là vấn đề, thủy chung không thể giải quyết.
Đơn Phi cười nói: -Sau khi lão trượng quyết định đối mặt với chuyện này, đưa ra giải quyết công bằng?
-Không có giải quyết công bằng, chỉ có tiếc nuối.
Khi Cơ Quy nói chuyện thì đưa tay ấn lên tường, cửa động bên trên hé mở, có một sức mạnh dâng lên từ dưới chân hai người, đỡ hai người ra khỏi gian phòng.
Phía trước truyền đến tiếng cãi vã kịch liệt, nhưng khi Cơ Quy, Đơn Phi từ dưới đất nổi lên thì lập tức dừng lại. Hán tử tên Thiên Lý và mấy người đang ngăn trước mặt Tào Quan, Tôn Thượng Hương và Quách Gia.
Đơn Phi xuất trận giống như thần tiên vậy, người của bí địa Vân Mộng nhìn mãi thành quen. Quách Gia, Tôn Thượng Hương sau khi nhìn thấy lại kinh ngạc khôn kể.
Tào Qua nhìn thấy Cơ Quy xuất hiện, lập tức bỏ qua người của bí địa mà xông qua.
Hán tử tên Thiên Lý vốn định ngăn trở, lại bị Cơ Quy giơ tay ngăn lại.
Tào Quan đang định một hơi tóm lấy cổ áo Cơ Quy, đã bị Đơn Phi bên cạnh kéo lại: -Tam gia, có gì từ từ nói.
-Chúng ta làm sao từ từ nói?
Tròng mắt Tào Quan như muốn lồi ra, giơ tay đưa một vật tới trước mặt Cơ Quy, quát lên: -Cơ Quy, ngươi không phải nói nơi này không có Thi Ngôn gì sao, vậy đồ của nàng sao lại xuất hiện ở bí địa?
Đơn Phi cố hết sức kéo Tào Quan lại, lại lưu ý thấy thần sắc có chút kích động của Tôn Thượng Hương, khi trong lòng nghi hoặc, hắn nghe Tôn Thượng Hương hỏi: -Cơ lão trượng, gấm hoa bọc lấy vật này từ đâu mà có?
Tào Quan đang cầm một khối ngọc bội, thứ bọc lấy ngọc bội là một khăn tay dệt từ tơ vàng.
Đơn Phi không rõ Tôn Thượng Hương sao lại lưu ý đến khăn tay này, chỉ nghe Cơ Quy lạnh nhạt nói: -Gấm hoa và ngọc bội vốn là Tôn Chung đưa đến…
Nhìn con mắt như muốn nổ tung của Tào Quan, Cơ Quy cuối cùng nói: -Những thứ này là Tôn Chung đưa cho…người mà ngươi gọi là Thi Ngôn!