Chương 111: Tu luyện chiến pháp (2)
Người đàn ông trong video nói chuyện sâu sắc, lời nói dễ hiểu, lúc trước Phương Bình cũng đã xem qua sổ tay tu luyện, lúc này vừa nghe như vậy, có rất nhiều chỗ lúc trước không hiểu bây giờ đã hiểu rõ, lập tức có cảm giác thu hoạch được rất nhiều.
Ông ta vừa nói, vừa đơn giản thực hiện một vài động tác mẫu, lại từ từ giảng giải từng động tác.
Phương Bình càng nghe, càng cảm thấy người đàn ông trong video này rất lợi hại, ít nhất là phần giảng giải về cơ sở chiến này khiến Phương Bình là mới học nhưng cũng có thể nghe hiểu rõ ràng.
Nghe Vương Kim Dương nói, video này là của thầy hướng dẫn ở Nam Giang Võ Đại, đây chỉ là sơ lược, các giáo viên Võ Đại đều có vài kỹ năng riêng.
…
Bất tri bất giác, Phương Bình đã ngồi chăm chú xem video hơn một tiếng đồng hồ.
Chờ đến khi video kết thúc, Phương Bình lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông đó thực hiện liền mạch các động tác đã phân tích trước đó.
Bàn chân trái bước về phía trước một bước, chân phải nhanh chóng đá vào bao cát đặt phía trước.
Trong lúc Phương Bình còn chưa phản ứng kịp, thì bao cát đang treo lơ lửng kia đã vang lên tiếng "ầm" một cái, sau đó bị đá nổ tung, cát văn tung tóe.
"Tụ lực, lực bạo phát, chỉ cần chăm chỉ luyện tập, tự mình kiểm soát.
Võ giả khí huyết dồi dào, hơn xa người bình thường.
Nhưng nếu không tụ lực, sẽ không thể bạo phát, cho dù có mạnh hơn người bình thường cũng không có lực chiến đấu."
"Cơ sở thối pháp, nếu tu luyện thành công sẽ có thành tựu nhất định.
Cái gọi là đánh người đẹp như tranh vẽ, một cước đá bay đối phương không phải điều võ giả chúng ta truy cầu.
Thối pháp thành thạo, mỗi một chiêu thức đều sẽ tụ lực tại một điểm, cũng chính là điểm bạo phát mà người khác hay nói!
Kẻ địch bị đánh đuổi hoặc bị đánh bay, trên người đều sẽ xuất hiện tá lực, 10 phần lực khi đánh lên người khác cuối cùng chỉ còn khoảng 5 phần 10 hiệu quả.
Mọi người có thể nhìn bao cát ta vừa mới đá trúng, vừa tiếp xúc liền nổ tung trong chớp mắt.
Nếu đổi thành người, cũng sẽ như thế, trong chớp mắt bị đá trúng, sức mạnh sẽ tụ lại nơi tiếp xúc, lập tức bạo phát…"
Mới vừa rồi Phương Bình còn không để ý, lúc này vội vàng tua video lại.
Quả nhiên, trong giây phút người đàn ông kia đá trúng bao cát, chỗ bị chân phải đá trúng lập tức nổ tung.
Bao cát không hề lung lay dao động nhiều, nếu như đổi bao cát lại thành lồng ngực của người, cũng sẽ như vậy. Người bị đá trúng sẽ không bị một cước đá bay, chỉ có lồng ngực phải nhận lực lớn, có thể bị nổ tung.
"Tụ lực, bạo phát..."
Phương Bình lẩm bẩm một tiếng, hơi nhíu mày nói: "Còn có "dính", lúc phát lực cần phải dính chặt lấy đối thủ, không cho đối phương có cơ hội lùi về sau dùng tá lực."
Vừa nói, Phương Bình vừa hồi tưởng nội dung trong video, đứng lên chậm rãi cử động hai chân.
Một lát sau, Phương Bình lảo đảo, lắc đầu nói: "Dùng sức quá mạnh, thân mình không vững, đá cao rất dễ dàng làm tổn thương bản thân, bị đối thủ bắt lấy thời cơ…"
Trong lòng lại suy nghĩ một chút về chuyện hôm trước giao thủ với người đàn bà kia.
Nói là giao thủ, thực tế là đang thiếp vàng lên mặt mình.
Tình huống thực tế là hai người đánh nhau ngoài đầu đường, một trận đánh vung tay đấm đá lung tung.
Phương Bình không có kỹ năng tụ lực, người đàn bà kia cũng không có kỹ năng đó.
Mặc dù đối phương là võ giả cấp một, nhưng Phương Bình dám cam đoan, hoặc là đối phương chưa học được chiến pháp, hoặc đối phương rõ là một kẻ gà mờ.
Nếu đổi thành người đàn ông trong video này, cùng là cấp một, Phương Bình không hề nghi ngờ đối phương có thể đánh mình gãy xương thổ huyết chỉ với một cước.
"Võ giả cùng võ giả quả nhiên khác nhau...
Nếu như mình học được cách vận dụng thối pháp, võ giả cấp một khí huyết đỉnh cao như Đàm Chấn Bình e là cũng sẽ chịu đòn đòi mạng.”
Lúc này đây, Phương Bình đã hiểu rõ mồn một điểm “không giống” mà Trương Vĩnh đã nói trước đó rồi.
Võ giả từ Võ Đại, võ giả của quân đội, võ giả từ xã hội...
Trong ba dạng người này, thật sự không giống nhau.
Phương Bình từng gặp võ giả quân đội rồi, đó chính là Trương Vĩnh, đối phương chỉ cần nhẹ nhàng ra một đòn là đã có thể đánh chết người đàn bà kia, khiến bà tay chẳng có thời gian để phản ứng.
Tuy rằng điều này cũng có liên quan đến việc Trương Vĩnh là võ giả cấp hai, nhưng mà nghĩ lại, lúc đó anh ta ra quyền nhanh, chuẩn, tàn nhẫn.
Cho dù người đàn bà kia có là cấp hai đi nữa thì cũng chưa chắc có cơ hội phản ứng.
Còn về phía Võ Đại, cú đá của người đàn ông trong video kia cũng có uy lực kinh người.
Bao cát bị đá nổ tung, đổi lại thành đá người, có lẽ cũng có hiệu quả như vậy.
Người đàn bà kia hẳn là võ giả xã hội, lực chiến đấu rất… chẳng ra gì!
Ngay cả Phương Bình là người không hiểu công phu quyền cước gì cũng có thể dây dưa với bà ta lâu như vậy, từ đó có thể thấy được thực lực của bà ấy.
Về phần Đàm Chấn Bình, tuy rằng Phương Bình không thấy đối phương ra tay, nhưng cũng có thể đoán được một chút.
Trong lòng nghĩ những điều này, Phương Bình tiếp tục xem video, lần này là vừa nhìn, vừa tự chỉnh tư thế cho mình, tiến hành ngưng tụ khí huyết để bạo phát.
Khí huyết hùng hậu trải đều khắp người, hiện tại đều tụ lại dưới chân, tác dụng rất rõ ràng.
Phương Bình cảm thấy hai chân của mình nặng hơn rất nhiều, cảm giác uy lực phát ra cũng mạnh hơn rất nhiều.
...
Sau hai tiếng.
Giữa lúc Phương Bình hào hứng muốn tiếp lục tập thêm lần nữa, Phương Viên mạnh mẽ nở cửa phòng ra.
Con bé nhìn lướt qua căn phòng, nổi giận đùng đùng nói: “Phương Bình, anh hay quá ha!”
Phương Bình bỗng nhiên tỉnh táo hơn nhiều, lúc này mới rảnh rỗi nhìn lại căn phòng.
Mới vừa rồi cậu ở trong phòng xem video, mới có một chút thời gian như thế, thư phòng đã lộn xộn không chịu được.
Giá sách vừa mới mua không biết từ lúc nào đã bị cậu đá một cước, bên hông đã xuất hiện vết nứt, còn có vài vụn gỗ rơi xuống đất.
Cái giường sô pha cậu mới mua mấy hôm trước lúc này cũng đã bị lõm một lỗ ở giữa, có thể là ván giường bị gãy rồi.
Phương Bình có chút ngượng ngùng, mới vừa rồi cậu cũng không chú ý đến những thứ này.
Lúc này bị Phương Viên bắt tại trận, Phương Bình vội ho một tiếng nói: “Tiền nào của nấy mà, anh đã bảo ba mẹ nên mua loại nào tốt một chút, vậy mà ba mẹ nhất định phải mua loại hàng giá rẻ.
Thôi bỏ đi, qua vài ngày nữa anh sẽ đi chọn đồ tốt một chút…”
Phương Viên lườm một cái, hết nói nổi: "Chất lượng kém có thể đổi trả được không hả!
Chất lượng kém là anh đánh đập cho hư luôn hả?
Nếu để mẹ biết, nhất định sẽ mắng anh cho coi!”
Con bé thật ra cũng hơi đau lòng. Nhà mới, đồ nội thất mới, thế mà anh hai lại không quý trọng!
Trước đây, con bé nghĩ cũng không dám nghĩ mình có thể ở căn nhà như vậy. Mấy ngày nay, con bé đặc biệt tỉ mỉ, chỉ cần thấy có chút bụi bẩn là sẽ lau ngay.
Bây giờ thấy Phương Bình phá hoại nhà mới, nếu không phải sức chiến đấu của con bé quá yếu, hẳn nó đã dí theo đánh Phương Bình!
“Được rồi, được rồi, mới vừa rồi anh quên, lần sau sẽ đến phòng tập thể hình luyện công, không gian trong nhà vẫn là quá nhỏ rồi..."
Lần thứ nhất bước vào nhà mới, cậu cảm thấy căn nhà này rất lớn.
Nhưng bây giờ mới ở được có mấy ngày?
Phương Bình vẫn cảm thấy nhà quá nhỏ rồi!
Lúc này cậu cũng chỉ mới bắt đầu luyện một chút công phu quyền cước mà thôi. Nếu như cầm binh khí, coa tập ở phòng tập thể hình cũng không tập được.
Nghe được Phương Bình nói nhà nhỏ, Phương Viên hơi ngây người.
Mấy ngày cô bé chuyển qua bên này ở, nó cảm thấy như mình lên thiên đường vậy, trong nhà lại có lầu trên lầu dưới, cả nhà rộng rãi không cách nào sánh được.
Con bé đi học khoe với mấy đứa bạn thân nhà mới lớn như thế nào, ai mà không ước ao, ngưỡng mộ.
Vậy mà ông anh nhà mình lại chê nhà nhỏ...
Phương Viên cảm thấy mình bây giờ không hiểu nổi Phương Bình nữa, từ khi Phương Bình quyết định muốn thi khoa võ, thì giống như hoàn toàn thay đổi vậy.
Vừa mới nghĩ Phương Bình thay đổi rồi, Phương Viên cảm giác được gò má của mình lại bị Phương Bình nhéo rồi!
Phương Viên dùng sức trợn to mắt, thật chẳng thay đổi chút nào!