Chương 153: Cùng nhau làm quen một chút (2)
“Buổi lễ khai giảng hôm nay không phức tạp, rất đơn giản.”
“Mọi người quen biết với nhau một chút, các đạo sư làm quen sinh viên, các sinh viên làm quen với đạo sư, ở Ma Võ, cách thức để quen biết lẫn nhau cũng rất đơn giản...”
Hoàng Cảnh nói xong, nghiêng người nói: “Trên bục, bây giờ có tới 12 vị đạo sư của bốn Học viện lớn!”
“Các vị với các em sẽ phải làm quen một chút!”
Hoàng Cảnh vừa nói xong, phía sau đi ra bốn vị khoảng hơn bốn mươi tuổi, là đàn ông mày rậm mắt to.
Người đàn ông vừa đi ra, lực khí huyết mạnh mẽ ở ngay trên đỉnh đầu lơ lửng, loáng thoáng ở giữa giống như có thể nhìn thấy một vệt đỏ như máu.
"Học viện Binh Khí, đạo sư phụ trách tân sinh viên, Đường Phong!"
Ngay sau đó, lại có một người đi ra, thản nhiên nói: "Học viện Binh Khí, đạo sư phụ trách tân sinh viên, La Nhất Xuyên!"
“...”
"Học viện Chỉ Đạo Chiến Thuật,đạo sư phụ trách tân sinh viên, Châu Thạch Bình.”
“...”
“Học viện Văn Khoa, đạo sư phụ trách tân sinh viên, Sở Hân!"
“...”
Lực khí huyết của bọn họ cũng hề không thu lại, lực khí huyết của 12 vị đạo sư bộc phát, dưới bục, các tân sinh viên từng người đỏ tới mang tai, có vài người thậm chí có chút dấu hiệu đứng không vững.
12 vị đạo sư, không kiêng nể bộc phát khí huyết của mình, áp bức các sinh viên.
Các tân sinh viên ở dưới võ giả, đều cảm thấy hô hấp khó khăn, vội vàng lùi về sau.
Mà các tân sinh viên đạt tới cảnh giới võ giả, hoặc các tân sinh viên tôi cốt lần thứ hai, chính là sắc mặt nghiêm nghị, đứng yên tại chỗ không có động đậy.
Phó Xương Đỉnh đứng bên cạnh Phương BÌnh thấp giọng nói: “Các đạo sư đã giới thiệu bản thân mình, có lẽ đến chúng ta rồi!”
Trước đó Hoàng Cảnh có nói, đây là thời gian giới thiệu làm quen, các học sinh làm quen với đạo sư, cũng là các đạo sư là quen các sinh viên.
Phó Xương Đỉnh vừa mới nói xong, Phương Bình liền bộc phát khí huyết, nghênh đón áp lực, bước lên phía trước!
Lúc này, không chỉ có Phương Bình, rất nhiều cũng đồng thời bước lên.
"Ma võ tân sinh, Triệu Lỗi!"
"Ma võ tân sinh, Dương Tiểu Mạn!"
"Ma võ tân sinh, Phương Bình!"
“...”
"Ma võ tân sinh, Phó Xương Đỉnh!"
“...”
Liên tiếp lời tự giới thiệu vang lên, không phải mỗi võ giả đều có thể chịu lấy áp lực của 12 đạo sư mở miệng.
Có mấy vị võ giả vừa cất bước, miệng mở ra, liền bắt đầu nhụt chí, khí huyết dao động, không thể không lui lại mấy bước, đề phòng mất mặt.
Đến cuối cùng, chân chính có thể đứng ở phía trước, học sinh tự giới thiệu, không đến 20 người.
Lúc này tất cả mọi người đều cảm nhận được, cái gì gọi là khoảng cách.
...
Khán đài.
Tần Phượng Thanh có chút nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Phương Bình... Có chút quen thuộc a!"
...
Trên bục người chủ trì.
Một người phụ nữ trung niên đứng sau lưng Hoàng Cảnh khẽ cười nói: “Có 16 võ giả hoàn thành tôi cốt một chi, hai võ giả tôi cốt lần thứ hai thâm hậu.
Càng thú vị hơn là… vậy mà có võ giả tôi cốt lần thứ ba, hậu bối nhà nào đây?
Phương Bình... Đông Hồ Phương gia? Lỗ Nhạc Phương gia?"
Hoàng Cảnh lạnh nhạt nói: “Ma Võ không phân biệt bối cảnh, không quan tâm là con cái nhà ai, có thể đạt đến tôi cốt lần ba trước khi vào trường, đó là may mắn của cậu ta.”
“Nhưng nói vậy không được nha, tôi với người của Đông Hồ gia có thù, tôi sẽ không cho bồi dưỡng đời sau của người đó đâu.”
Người phụ nữ kia thấp giọng cười, nhẹ giọng nói: “Đợi chút nữa tra tư liệu thử, chỉ cần không phải là con cháu của lão già Đông Hồ kia là được, tên nhóc này, ngày mai tôi cẩn thận quan sát một chút.”
Những đạo sư khác cũng không lên tiếng, bây giờ nói thì cũng có tác dụng gì, ngày mai sẽ biết thôi.
Hơn nữa, tôi cốt lần thứ ba mặc dù rất tốt, nhưng chỉ dựa vào thuốc nhiều mà tăng lên thì cũng chỉ là phế vật, không có tác dụng lớn.
Cố gắng hết sức để tiến vào cảnh giới trung cấp, thật ra Ma võ cũng không thiếu võ giả cảnh giới trung cấp này.
…
Phía trước thao trường.
19 tân sinh viên, không chút kiêng kỵ bộc phát đỉnh cao khí huyết của bản thân.
Những học sinh khác, đều lùi về phía sau, có người thể hiện không cam chịu, có người lòng tràn đầy chán nản thất vọng.
Bước vào Ma Võ, không có người nào mà không kiêu ngạo!
Không có người nào sẽ nhận bản thân là thấp kém!
Có thể vào Ma Võ, vậy cũng đại biểu bọn là thiên tài, tài trí hơn người!
Nhưng giờ phút này, dưới sự chèn ép của 12 vị đạo sư, trên hơn một nghìn sinh viên, cũng chỉ có 19 người có thể đứng lên báo ra họ tên bản thân
...
Trong đám người bước lên phía trước.
Phương Bình nhìn xung quanh một vòng, trong lòng còn có chút dao động.
Trong số 19 người bước lên trước, ngoại trừ hai vị võ giả tôi cốt lần thứ hai khí huyết thấp hơn cậu một chút, những người khác cũng không yếu hơn cậu chút nào.
Phải biết, khí huyết của cậu lúc này đã tới 209 cal!
Lúc đầu, Đàm Chấn Bình là võ giả đỉnh cấp một, dưới sự bộc phát toàn lực, cũng miễn cưỡng lắm mới đạt tới khí huyết 250.
Đàm Chấn Bình xương cốt chi dưới đã hoàn thành rèn luyện, vả lại bảo trì cảnh giới cấp một hơn chục năm nay.
Cho dù thực tế chiến đấu như thế nào, khí huyết của Đàm Chấn Bình trong võ giả cấp một tuyệt đối không tính là thấp.
Bây giờ Ma Võ có 19 tân sinh viên, cho dù không có người đạt tới đỉnh cấp một, nhưng những người này mạnh tới mức nào?
Từng người khí huyết đều vượt qua 200 cal, có một vài người tu luyện chiến pháp, thực tế chiến lực còn mạnh hơn nhiều so với Đàm Chấn Bình.
Đây chính là Ma Võ!
Phó Xương Đỉnh bên cạnh cũng đang quan sát, vừa nhìn có nhiều người đứng vững trước áp lực đạo sư, con mắt chuyển động, lập tức quát lớn: “Phương Bình, cậu là một phi võ giả, vậy mà cũng chống đỡ đến bây giờ, tôi đã xem thường cậu rồi!”
Phương Bình thấy cậu ta nháy mặt ra hiệu, lập tức hiểu ý của cậu ta. Không khỏi có chút lung túng xấu hổ.
Đúng vậy, thật xấu hổ!
Có thể thấy được Phó Xương Đỉnh một bộ nôn nóng hận không thể đánh vào tâm tư người khác, Phương Bình cũng chỉ đành nhạt nhẽo nói: “Phó Xương Đỉnh, cậu cũng không đơn giản!
Võ giả hoàn thành tôi cốt lần thứ hai, vậy mà rèn luyện hoàn thành một trong bốn chi!”
“Như nhau như nhau, Phương Bình, cậu thành thật nói đi, cậu có phải tôi cốt lần thứ ba?”
“Phó Xương Đỉnh, cậu có muốn đoán xem không?”
“Phương Bình, tôi sẽ không đoán đâu, hôm nay cũng không tiện thực chiến, nếu không tôi nhất định khiến cho cậu mở mang về sự lợi hại của tôi!”
"Phó Xương Đỉnh..."
"Phương Bình..."
"Phó Xương Đỉnh..."
"Phương Bình..."
Dưới câu chuyện của hai người, đám người trong nhóm tân sinh viên hiện đều biết đến hai cái tên nằm trong số 08 cấp đầu.
Một người tên là Phương Bình, một người tên là Phó Xương Đỉnh.
Một người hư hư thực thực tôi cốt lần ba, một người là võ giả, tôi cốt lần hai, còn là rèn luyện xong một chi.
...
Trên khán đài.
Không ít đàn anh trợn mắt há miệng, một nữ sinh đứng bên cạnh Tần Phượng Thanh cũng cười nghiêng ngả, nhịn không được nói: “Hai tân sinh viên này thú ví thật, bây giờ toàn trường có lẽ đều biết đến bọn họ.”
Cuộc nói chuyện của hai người, mỗi lần đều gọi tên đối phương một lần.
Cuộc đối thoại bình thường cần phải như vậy sao?
Tâm tư nhỏ này đám người vừa nghe liền hiểu rồi.
Không ít người đang cười, Tần Phượng Thanh lại hừ một tiếng: "Ngu xuẩn, cười cái rắm!"
Chống đỡ trước khí huyết bộc phát của 12 vị võ giả trung cấp, trung khí mười phần nói chuyện cái rắm, các ngươi đám ngu xuẩn lại dám cười ra tiếng!”
Tần Phượng Thanh không thèm để ý có phải là người phạm lỗi hay không, ngay cả mấy đạo sư bên cạnh đều bị cậu ta cười nhạo.
Một đám ngu xuẩn!
Đừng quên, bên đó chỉ là hai vị tân sinh viên, ở đây có 12 võ giả cấp trung phẩm cùng với những sinh viên khác bộc phát khí huyết ở dưới, nói chuyện đến nỗi phát ra tiếng.
Những sinh viên khác đều là ngu ngốc sao?
Bọn họ chẳng lẽ không hiểu?
Nhưng bây giờ, 17 người người còn lại, chân chính có thể mở miệng trôi chảy nói chuyện có mấy người?
Hai vị phi võ giả tôi cốt lần hai đã đầy mồ hôi, mắt thấy liền không chịu nổi, lúc này vừa mở miệng, liền muốn nhụt chí mất mặt.
Những người khác cho dù tốt hơn một chút, cũng có hạn, cho bọn họ thỏa thích nói chuyện, bọn họ dám không?
Lời này vừa nói ra, không ít người lập tức phản ứng lại.
Rất nhanh, có người nhớ tới chủ đề chính, lấp tức nói: “Phương Bình này, là tôi cốt lần ba?”
“Cậu ta không phải là võ giả?”