Chương 366: Tìm đường chết mới có thể trở nên mạnh mẽ
Đại học năm nhất 9 người, 91 người còn lại, đến từ các lớp khác nhau, Phương Bình hầu như cũng không quen ai cả.
Cậu không quen, nhưng đám người Phó Xương Đỉnh ngược lại lại biết không ít người. Bọn họ thực ra là thành viên của hội võ đạo, trong nhóm, thực ra chỉ có một mình Phương Bình không phải là thành viên hội võ đạo.
Nhóm Kim Lỗi sau khi bước vào cấp hai đã gia nhập hội võ đạo.
Mà trong số 100 sinh viên có mặt ở đây, dựa theo cách nói của Phó Xương Đỉnh, 99 người đều là thành viên hội võ đạo...
Chỉ duy nhất một người, người mà ai cũng biết là ai đó.
Phương Bình cũng không để ý, bĩu môi nói: "Tôi còn lâu mới chịu làm lâu la tiểu tốt!"
Bây giờ gia nhập hội võ đạo làm gì, đợi cậu cấp ba cao kỳ hoặc đỉnh cấp ba lại gia nhập. Lúc đó, tệ gì cũng được hưởng chức hội phó, nói không chừng, còn có thể ngồi lên ghế hội trưởng nữa cơ.
Còn làm binh tôm tướng cá như bây giờ, ngoại trừ hưởng ké được tên hội, còn có lợi ích gì đâu?
Nhóm Phó Xương Đỉnh đã gia nhập vào từ lâu rồi, nhưng mà sau 7 tháng, cũng chỉ được nhận 3 viên Khí Huyết Đan phổ thông, bình thường còn phải giúp đỡ hội võ đạo chạy việc không công.
Bao gồm chủ trì việc luận bàn của các sinh viên, bảo vệ một vài khu vực trường học, thường xuyên đi tuần tra…
Có không ít chuyện phải làm, còn phải thường xuyên đi họp.
Phương Bình tuy rằng cảm thấy muốn nhận được lợi ích thì làm gì có chỗ cho chuyện nhận không, nhưng mà những chuyện phải xử lý quá nhiều, còn chẳng bằng an tâm tu luyện thêm chút.
"Bọn tôi còn đang nghĩ cậu sắp trở thành hội trưởng… Đáng tiếc… Không đùa được đâu!"
"Vậy cũng không hẳn."
Phương Bình suy nghĩ, đến khi mình bước vào đỉnh cấp ba, có thể dựa vào khí huyết dây dưa Trương Ngữ đến chết hay không. Thắng, mình chính là hội trưởng rồi, cũng chưa chắc không được.
Dương Tiểu Mạn không biết nói gì hơn: "Trước hết cậu cứ đánh bại Tần Phượng Thanh rồi hẵng nói đến việc khiêu chiến hội trưởng. Anh ấy đúng là muốn làm hội trưởng đấy, mà mấy ngày nay chẳng thấy đâu, chắc là còn đang dưỡng thương rồi."
"Chuyện sớm hay muộn thôi."
"Sớm hay muộn là bao lâu? Học kỳ sau Tần Phượng Thanh đại học năm tư rồi, chẳng lẽ cậu muốn chờ anh ấy tốt nghiệp?"
Phương Bình không để ý tới cô nàng, chim én làm sao biết được chí chim hồng.
Mục tiêu của Phương Bình này làm sao có khả năng là Tần Phượng Thanh, Tông sư mới là mục tiêu chính của cậu, lão Vương cũng chỉ là mục tiêu phụ mà thôi.
Khi thấy Đường Phong đến, Phương Bình một mặt thống khổ, lẩm bẩm nói: "Tại sao lại là thầy!"
Ma Võ không có đạo sư nào khác nữa sao?
Đại Sư Tử này, sao lớp nào cũng gặp hết vậy!
Đạo sư cấp 6 của Ma Võ cũng phải được chừng 20 người chứ?
Cấp 5 cũng nhiều lắm mà!
Vì sao lần nào cũng là Đại Sư Tử quản lý những việc này!
Đường Phong dường như nghe được, đuôi mắt liếc cậu một cái, cất bước đi lên trước đài, mở miệng nói: "Đây là lần thứ hai trong một năm, Ma Võ thành lập lớp huấn luyện đặc biệt!
Lần thứ nhất, chiến đấu vì vinh quang của Ma Võ!
Lần thứ hai, chiến đấu vì sự sống còn của nhân loại!"
"Trong thời gian rất ngắn, trường cũng đã phá bỏ tiền lệ, hai lần thành lập lớp huấn luyện đặc biệt, điều này cũng có nghĩa, tình huống ngày càng nguy cấp rồi!"
"Các bạn học sinh ngày hôm nay có mặt ở lớp huấn luyện đặc biệt, tôi nghĩ, các em đều đã biết mình sắp phải đối mặt với điều gì."
"Vốn dĩ không cần đến những võ giả cấp hai như các em đi vào địa quật, nhưng mà bây giờ không thể không sớm chuẩn bị!"
"Gia quốc thiên hạ… bốn chữ này nghe thì nhẹ nhàng, nếu như ngày thường nghe được, e là cũng chỉ cười trừ cho qua.
Nhưng mà giờ khắc này..."
Ngữ khí Đường Phong bỗng nhiên cao hơn bình thường: "Hôm nay chúng ta có thể khí khái nói một câu, võ giả chúng ta chiến đấu vì vì nhà, vì nước, vì thiên hạ này!"
"Từ xưa tới nay, đều nói đại hiệp trượng nghĩa vì dân vì nước!"
"Nhưng trải qua ngàn năm, chỉ có võ giả của gần trăm năm qua mới xứng đáng với 8 chữ này!"
Đường Phong lúc này không còn lạnh lùng, không còn nghiêm túc, không còn vô tình...
"Võ giả, dám chiến, tất chiến!"
"Võ giả võ đại chúng ta chưa bao giờ khiếp chiến. Từ khi Ma Võ thành lập tới nay, cũng vừa tròn 50 năm!
50 năm qua, Tông sư Ma Võ chết trận 3 người, võ giả trung cấp chết 928 người, võ giả cấp ba chết 512 người!"
"Hằng năm, học viên cấp ba đều chết mất 10 người, võ giả trung cấp gần 20 người, trung bình 15 năm có một vị Tông sư chết trận!"
...
Phương Bình sửng sốt một chút, Ma Võ… Đã chết mất 3 vị Tông sư?
Hơn nữa, võ giả trung cấp chết nhiều người như vậy sao?
Võ giả, không phải quân đội.
Bất cứ một vị võ giả cấp ba hay võ giả trung cấp nào cũng đều nhờ lượng lớn tài nguyên bồi dưỡng nên, đều là nhân tài, thiên tài.
Nhưng 50 năm qua, Ma Võ lại chết đi gần nghìn vị võ giả trung cấp!
“Ma Võ chúng ta có Anh Liệt Từ. Anh Liệt Từ được đặt tại tầng cao nhất của Sử Quán.
Tôi vốn nghĩ sẽ đưa các em đi xem, để các em nhìn các vị tiền bối, các đồng học cùng lứa đã nhiệt huyết ngời ngời hy sinh như thế nào, rốt cuộc, hy sinh của bọn họ có đáng giá hay không?
Nhưng mà nghĩ lại, cuối cùng cũng không đưa các em đến Sử Quán làm gì.
Các em lúc này vẫn chưa hiểu, vẫn chưa rõ được đâu.
Có nhìn thấy thì cũng chỉ là những bài vị không thể nhớ nổi họ tên, cũng chỉ nghe từ tai trái qua tai phải, rằng bọn họ đã từng làm gì, chiến công ra sao…”
“Các em bây giờ còn chưa có tư cách để biết, để tưởng nhớ bọn họ!”
“Một ngày nào đó, khi các em cảm nhận được sâu sắc vì sao các em phải chiến đấu, chiến đấu vì ai… Đến khi các em có đáp án cho tất cả những câu hỏi này, lúc đó các em hẵng đi, lúc đó các em mới biết cái gì gọi là Anh Liệt Từ!”
"Chết trận tại địa quật là vinh quang tối cao của võ giả!"
"Chúng ta võ giả, chỉ có tử chiến, tử chiến không lùi bước, tử chiến không đầu hàng!"
"..."
Giọng Đường Phong rung rung bên tai.
Đám người Phương Bình đều rơi vào trầm mặc.
“Cho nên, những ai hôm nay gia nhập lớp huấn luyện đặc biệt, cần phải chuẩn bị sẵn tinh thần quyết chiến sinh tử một trận, thậm chí là một trận không còn ai sống sót trở về!
Các em, có thể làm được không?"
"Có thể!"
Có người rống to, Đường Phong nhưng là xì cười một tiếng, lạnh nhạt nói: "Chắc là có thể."
Học sinh ngày hôm nay có thật sự hiểu hay không?
Bọn chúng không rõ!
Hôm nay ở đây thề son sắt như vậy, thề rằng quyết một trận tử chiến, không chết không thôi!
Nhưng mà đến khi vào địa quật, đến khi nhìn thấy đại chiến, có mấy người kiên định đến cùng, không nhát gan lùi bước? Nhân loại, thật sự có tương lai sao?
Những nhiệm vụ, trận đấu trước đây… Theo Đường Phong nghĩ, đây chỉ là trò trẻ con.
Không nói gì nữa, Đường Phong có hơi mệt mỏi, không phải mệt mỏi về thể chất, mà là mệt mỏi về tinh thần.
“Mục đích của lớp huấn luyện đặc biệt là gì, mọi người đều đã rõ rồi.”
“Lớp huấn luyện đặc biệt không bầu chọn lớp trưởng, không phân chia kẻ yếu người mạnh. Nhưng tôi hy vọng, ở lớp huấn luyện đặc biệt, các em có thể tự lập thành các tổ tự do, ít nhất cũng phải tự tạo nhóm, ghép đội với nhau.
Võ giả, từ trước đến giờ đều không thể tồn tại độc lập.
Các em cần một nhóm chiến hữu mình tin tưởng để có thể yên tâm giao phó phía sau lưng mình cho họ.
Đội ngũ trăm người ở địa quật rất dễ bị phát hiện.
Tôi kiến nghị các em nên lập thành nhóm dưới 10 người.
Khi đại đội bị đánh tan, từng nhóm nhỏ các em cố gắng đi theo hỗ trợ lẫn nhau, như vậy, có thể tăng cường tỷ lệ sống sót.”
Có người nghe vậy lập tức nói: "Thầy Đường, nhất định phải lập nhóm sao?"
Đường Phong lạnh nhạt nói: "Đương nhiên không, ý nghĩa của việc thành lập nhóm, đoàn đội là dựa trên cơ sở tin tưởng lẫn nhau. Nếu em bị ép gia nhập, ngược lại sẽ làm liên luỵ đến đội nhóm.
Nhưng mà hành động đơn lẻ… Các em phải nhớ kỹ, ở địa quật, khắp nơi đều là kẻ địch.
Em có thể duy trì cảnh giác liên tục, không ngủ không nghỉ sao?
Trong lúc em bị trọng thương, sẽ có người đến cứu em một mạng sao?
Nếu như em cảm thấy một mình rm ở địa quật cũng có thể tự do tự tại, vậy thì có nhóm hay không có nhóm chẳng thành vấn đề.
Các cường giả Tông sư khi hành động thông thường đều là một người hành động, bọn họ có thể làm được, các em có thể không?"