Chương 502: Chung mục tiêu, khác con đường (3)
Nói xong, Tạ Lỗi nhìn về phía mọi người, nói: “Các bạn, các bạn cũng có thể nói ra suy nghĩ của mình. Hội võ đạo là đoàn hội học sinh, việc này cũng là vì Ma Võ, vì các bạn học sinh...”
Phương Bình trực tiếp ngắt lời nói: "Xin lỗi, trang web là của tôi, 100.000 điểm thưởng cũng do chính tôi xin được, nếu như anh cảm thấy điểm thưởng này chiếm dụng tài nguyên của mọi người, đó chỉ là phán đoán của bản thân anh, trên thực tế, những tài nguyên này là do các đạo sư tiết kiệm mà có, chính là vì để dành cho học sinh phổ thông sử dụng.
Bây giờ trực tiếp chia cho các bạn ở đây, vậy tính chất hệ thống đã thay đổi rồi.
Ở Ma Võ hoặc ở bất cứ trường võ đại nào cũng không truy cầu một số lượng người cá biệt mạnh mẽ, mà là toàn trường cùng mạnh.
Nếu một cá nhân nào đó muốn trở nên mạnh mẽ, vậy thì tự dựa vào chính mình, xuống địa quật chém giết, đi làm nhiệm vụ, chứ không phải mạnh mẽ yêu cầu nhà trường cung cấp tài nguyên, đây không phải là tác phong của võ đại.
Tạ Lỗi, anh và hội trưởng Trương là một lòng vì công, hay có tư tâm, tôi không nghi ngờ, tôi càng muốn tin tưởng các anh một lòng vì công.
Dù sao thì hai anh cũng có thực lực để tranh lấy cơ duyên cho mình.
Nhưng tôi vẫn phải nói, đừng đứng dưới góc độ đại nhân đại nghĩa, đạo đức cao thượng để phê phán hay phủ định bất cứ cái gì.
Nếu như các anh dùng tài nguyên của mình chia cho mọi người, tôi sẽ chẳng có bất kỳ ý kiến gì, cũng sẽ không nghi vấn bất cứ thứ gì.
Nhưng tài nguyên này không phải của các anh, cũng không phải của tôi, vốn thuộc về tất cả học sinh tại Ma Võ, mục đích của trường học chính là muốn thử nghiệm xem có thể xúc tiến tiến độ tu luyện của cả tập thể hay không.
Bây giờ các anh bảo tôi thu tài nguyên về, thật xin lỗi, tôi không làm được."
Trương Ngữ nhẹ nhàng gõ gõ bàn, Tạ Lỗi cũng hơi buồn bực, suy nghĩ khác nhau, vị trí khác nhau, cách xử lý vấn đề cũng không giống nhau.
100.000 điểm thưởng, giá trị gần 3 tỷ dược phẩm, binh khí.
Có thể bồi dưỡng được hơn 10 học viên cấp ba, đó là tất nhiên.
Hiện tại, những tài nguyên này đều do trường học chi ra, thuộc phần tiền nào việc nấy, bất cứ ai cũng không thể tham ô.
Bây giờ, Phương Bình chia số tài nguyên này cho mấy ngàn học sinh, dưới cái nhìn của bọn họ, Phương Bình đang làm chuyện xằng bậy.
Tập trung bồi dưỡng một nhóm võ giả tinh anh, đây mới là điều bọn họ muốn.
Mấy người đều không thể thuyết phục đối phương, ba mục đích của Trương Ngữ, hai cái đã bị bác bỏ.
Nhất thời, sắc mặt của một số người hội võ đạo cũng không quá dễ nhìn.
Phương Bình thấy vậy cũng không dài dòng, đứng lên nói: "Tôi có việc, đi trước nhé, việc đưa di thể của đạo sư và các bạn về nhà, có gì thông báo tôi một tiếng, đưa bọn họ về nhà là việc bổn phận phải làm, còn những chuyện khác, thật xin lỗi."
Chờ Phương Bình đi rồi, Trương Ngữ xoa xoa cái trán, Tạ Lỗi căm tức nói: "Phương Bình xằng bậy quá!"
Diệp Kình lạnh nhạt nói: "Phương Bình vẫn chưa nuốt riêng bất kỳ cái gì, cũng đang suy xét cho tất cả học sinh, hội phó Tạ tại sao lại nói ra những lời này?"
"Diệp Kình, cậu đừng làm ếch ngồi đáy giếng, tôi hỏi cậu, học viên cấp ba và cấp một, cấp hai, bên nào nặng bên nào nhẹ!"
"Tôi cảm thấy không khác nhau lắm, ở địa quật, cấp ba cũng chỉ là bia đỡ đạn!"
"Cậu..."
Diệp Kình trực tiếp đứng lên nói: "Cũng chỉ có đề nghị thứ nhất tôi thấy nhất định phải làm, còn những cái khác đều là phí lời mà thôi. Lúc này mà còn tâm tư tranh quyền đoạt lợi, tâm tư đủ lớn đấy!"
Tạ Lỗi tức giận nói: "Chúng tôi đang tranh quyền đoạt lợi sao? Chúng tôi không muốn Ma Võ càng mạnh hơn sao? Không muốn sinh viên càng an toàn hơn sao? Cậu nghĩ rằng chúng tôi muốn chuyện chết trận như vậy xảy ra thường xuyên sao? Phân phối tài nguyên đương nhiên phải tập trung vào những võ giả đi xuống địa quật, chứ không phải rải lên người những võ giả không vào địa quật!"
"Bọn họ sớm muộn cũng sẽ vào."
"Ít nhất hiện tại không vào!"
"Hiện tại càng mạnh hơn, sau này càng an toàn."
"..."
Ầm ĩ đến cuối, mọi người giải tán trong không khí không vui.
...
Phương Bình lúc này lại đang nghĩ tới lời lão Lý nó trước đó, người người đều có tư tâm.
Bởi vì mối quan tâm của mọi người khác nhau.
Những người như Tạ Lỗi, Trương Ngữ, có thể bọn họ thật lòng nghĩ cho Ma Võ, nhưng mối quan tâm của bọn họ là hội võ đạo, Phương Bình cũng như vậy, nhưng mối quan tâm của cậu là chính cậu. Mối quan tâm của thầy hiệu trưởng già là Ma Võ, mối quan tâm của Trương Định Nam là Nam Giang.
Vương Kim Dương thì sao?
Là Nam Võ hay là Nam Giang? Hay chỉ là đạo sư của anh ấy?
Mục tiêu cuối cùng của mọi người đều giống nhau: Bình định địa quật. Nhưng mỗi người đều có con đường khác nhau.
"Tôi có suy nghĩ của tôi, mấy người suy nghĩ của mấy người, chung quy vẫn nhìn thực lực mạnh yếu, nói chuyện đạo lý không cách nào thuyết phục, vậy sẽ phải xem nắm đấm rồi."
Phương Bình khẽ lắc đầu, có thể đây chính là mục đích của trường học.
"Quên đi, trước tiên mặc kệ việc này, qua mấy ngày, xử lý xong việc, mình cũng nên chuẩn bị từ cấp ba đột phá cấp bốn.”
"Ít nhất phải nhanh hơn so với lão Vương một chút!"
Lão Vương 10 tháng đột phá cấp bốn, Phương Bình tự cho mình mục tiêu, ít nhất phải nhanh hơn lão Vương!
…
Ngay khi Phương Bình đi thỉnh giáo lão Lý thắc mắc và vấn đề khi tu luyện Kim Cương Quyền, bảng xếp hạng Chiến Lực Võ Đại lại được đổi mới.
Ngày mùng 1 tháng 7, bảng xếp hạng đổi mới.
Chỉ cách lần đổi mới trước một tháng như thường lệ, nhưng bảng xếp hạng lần này lại có biến hóa cực lớn.
Bảng xếp hạng Chiến Lực Võ Đại - cấp ba, với tốc độ nhanh nhất, Phương Bình đã leo lên top đầu.
"Lăng Y Y, sinh viên năm hai tại Kinh Võ, 20 tuổi, võ giả đỉnh cấp ba.
Xếp hạng: Thứ nhất.
Chiến tích cao nhất: Đơn độc chiến đỉnh cấp bốn, trảm một võ giả cấp bốn cao kỳ."
"Tần Phượng Thanh,sinh viên năm ba tại Ma Võ, 21 tuổi, võ giả đỉnh cấp ba.
Xếp hạng: Thứ hai.
Chiến tích cao nhất: Mạnh mẽ giết chết một võ giả cấp bốn cao kỳ từ trong vạn quân."
"Phương Bình, sinh viên năm nhất tại Ma Võ, 19 tuổi, võ giả cấp ba cao kỳ.
Xếp hạng: Thứ ba.
Chiến tích cao nhất: Chạy trốn khỏi cường giả cấp sáu, lập kế giết cường giả cấp năm, trong trận chiến, chém giết một võ giả cấp bốn trung kỳ và vài võ giả cấp bốn sơ kỳ."
Nhìn trong top 3, thực ra chiến tích của Phương Bình mạnh nhất, giết được cấp năm, đương nhiên, đây là tự Phương Bình nói, sau đó cậu nói cậu dùng kế mới giết được, mọi người cũng đều ngầm thừa nhận rồi.
Nhưng võ giả do chính Phương Bình chém giết được hầu như đều là cấp bốn sơ kỳ, chỉ có duy nhất một võ giả trung kỳ. Trong lúc làm nhiệm vụ, cậu dùng tốc độ cực nhanh chém giết được một vị võ giả, hẳn là cấp bốn trung kỳ.
Lăng Y Y của Kinh Võ đơn độc chiến võ giả đỉnh cấp bốn, đây là chiến đấu, không phải là chạy trốn như Phương Bình.
Lần này, trong cuộc chiến thủ thành, Tần Phượng Thanh cuối cùng điên cuồng bạo phát, một mình giết võ giả cấp bốn cao kỳ.
Về việc Tần Phượng Thanh và Lăng Y Y, ai mạnh hơn ai, thứ nhất và thứ nhì thực ra cũng không dễ đoán. Nhưng mà Lăng Y Y là sinh viên đại học năm hai, Tần Phượng Thanh học đại học năm ba, cùng so sánh thì Tần Phượng Thanh lớn hơn Lăng Y Y một tuổi, cho nên xếp hạng nhì.
Còn những người xếp trước đó, hoặc là đã đột phá lên cấp bốn, hoặc là đã tốt nghiệp, nên không được xếp vào bảng xếp hạng.
Phương Bình một bước lọt vào top 3, tốc độ này cũng nhanh đến dọa người.
Tạ Lỗi của Ma Võ lúc này xếp hạng 18, còn kém Phương Bình một đoạn.
Ngoài ra, Lương Phong Hoa cũng ở trên bảng xếp hạng, xếp hạng 12, Diệp Kình cũng có mặt, xếp hạng 44.
Đây là bảng xếp hạng Chiến Lực Võ Đại.
Ở chỗ lão Lý, Phương Bình được xem bảng xếp hạng cấp ba toàn quốc.
...
"Em xếp hạng 9."
Phương Bình lắc đầu nói: "Chiến tích của em mạnh nhất có được hay không, cấp sáu cũng không thể giết được em..."
"Em chắc chắn chứ? Tôi nghe nói, nếu không nhờ Đường Phong, em đã bị giết rồi."
Phương Bình ngượng ngùng, lại nói: "Vậy dù gì em cũng từng giết cấp năm..."
Lão Lý nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ dị, dường như đang nói: em có ngon thì thử nói lại lần nữa xem!
Phương Bình không để ý lắm, tiếp tục nói: "Em thật sự đã giết cấp năm!"
"Vậy sao kém chút nữa em bị võ giả cấp bốn trung kỳ giết!"
"Úi giời, sau đó còn không phải bị mình em giết chết hay sao."
Phương Bình biện hộ một câu, sau đó lại nói: "Trên bảng xếp hạng, võ giả cấp ba của Quân đội có 3 người xếp trước em, thêm vào 2 người của võ đại, còn có hai người của tông phái, một người võ giả xã hội, chuyện này là sao thầy?"