Chương 99: Dấu hiệu
Phương Bình cũng không biết trả lời thế nào, trên thực tế, cậu căn bản không nói vào được câu nào, toàn là nha đầu này tự nói.
Đợi cô nói mệt rồi, lúc thở dài, Phương Bình mới cười nói: “Được rồi, vài ngày nữa sẽ về, trở về sẽ dẫn em đi ăn ngon, dẫn đi chơi.”
“Đồ ăn ngon?” Phương Viên lại hưng phấn nói: “Ăn cái gì ngon...”
Kế tiếp lại là Phương Viên tự thuật, đợi cô tự nói tự kết thúc, Phương Bình đã ăn cơm xong.
Gương mặt Phương Bình mang theo nét cười, một lúc sau mới nói: “Biết rồi, ở nhà nghe lời ba mẹ, anh tắt máy trước nhé...”
Cũng không nha đầu này cơ hội lải nhải, Phương Bình nhanh chóng tắt điện thoại.
Cúp điện thoại, Ngô Chí Hào bên cạnh trêu ghẹo nói: “Hình như tớ nghe được cái gì đó, em cậu muốn giới thiệu bạn gái cho cậu?”
"Cậu ghen tỵ?”
“Tớ ghen tỵ?”
Ngô Chí Hào im lặng, đây là phản ứng của người bình thường sao?
Lúc tôi nói câu này, lẽ ra cậu nên thẹn quá hóa giận, vội vàng phủ nhận chứ?
Phương Bình cũng không quan tâm cậu ta có buồn bực hay không, vừa đứng lên vừa nói: “Ngày mai đi siêu thị, đi không?”
"Đi siêu thị làm gì?”
"Mua một ít đồ mang về nhà, hai ngày tiếp theo ở nhà chăm chỉ xem sách, kiểm tra xong chuyên môn sẽ về nhà luôn.”
Rời khỏi nhà sắp được mười ngày rồi, Phương Bình cũng muốn nhanh chóng kết thúc kiểm tra, về nhà càng sớm càng tốt.
Nghe cậu ta nói như vậy, Ngô Chí Hào cũng không ý kiến, gật đầu nói: “Được, ngày mai cùng nhau đi, tớ cũng thuận tiện mua một ít đồ, vớ không dùng đủ...”
Phương Bình khinh bỉ nói: "Quần lót cũng không đủ mặc chứ?”
Lúc thằng nhãi này đến, mang theo một vali đồ, dùng để thay mặc.
Quần áo dơ cậu cũng không giặt, mặc xong lại nhét vào vali dự định đem về nhà.
Dựa vào cách nói của Ngô Chí Hào, trong thời gian kiểm tra, không được lãng phí thời gian giặt quần áo, phải trân trọng từng giây từng phút.
Làm những việc này, còn không phải một mình Ngô Chí Hào.
Đối với loại người này, Phương Bình chỉ có thể xem thường khinh bỉ...
Mặc dù cậu đã chuẩn bị tốt rồi, mấy ngày tiếp theo không giặt quần áo, về nhà ném cho Phương Viên...
Nha đầu đó lấy được lợi ích, hẳn là vui vẻ đi giặt quần áo, Phương Bình cảm thấy điều này biến bản thân mình thành phúc lợi cho con bé, tình anh em rất vĩ đại!
Ngô Chí Hào cũng không quan tâm cậu chế nhạo, cười ha ha nói: “Quần lót còn đủ, mang theo mười cái.”
“Vô liêm sỉ!”
“Học theo cậu đó...”
Hai người nói qua nói lại vài câu, Ngô Chí Hào nghiêng đầu hỏi Dương Kiến: “Dương Kiến, cậu đi không?”
"Tớ không đi. Chuyên ngành tư liệu còn chưa ôn tập xong, trong lòng có chút lo lắng...”
Dương Kiến lắc đầu, về phương diện kiến thức văn hóa cậu ta so với Ngô Chí Hào còn kém nhiều.
Ngay cả Phương Bình, bây giờ cũng giỏi hơn so với cậu ta.
Kiến thức chuyên ngành Phương Bình còn có thể, một mặt là lực tinh thần đủ mạnh, khả năng hiểu biết và ghi nhớ tốt.
Mặt khác, chính là vì Phương Bình đã tu luyện Rèn Luyện Pháp và Thung công.
Kiến thức bài chuyên môn, cũng là vì muốn học sinh hiểu biết sâu hơn để chuẩn bị làm võ giả.
Lúc Phương Bình tu luyện, cũng không ngừng lý giải về bài chuyên môn, tương đương với thực tiễn.
Vì vậy thời gian mặc dù ngắn, nhưng kiến thức chuyên môn không kém ai.
Thực tiễn giúp hiểu biết chính xác hơn, phần lớn học sinh học bài bằng cách học thuộc lòng, Phương Bình chính là vừa tu luyện vừa lý giải, càng dễ dàng ghi nhớ.
Dương Kiến không đi, Ngô Chí Hòa cũng không gọi Lý Nhược Kỳ.
Lý Nhược Kỳ gần đây còn nỗ lực hơn so với Dương Kiến, vừa tới khách sạn liền vào phòng đọc sách, bữa tối cũng không ra ăn.
Hẹn xong với Phương Bình buổi sáng ngày mai đi, mỗi người ai nấy trở về phòng.
...
Ngày hôm sau.
Siêu thị Thế kỷ Liên Hoa siêu thị.
Nhìn thấy Phương Bình như không nhìn vào giá tiền, nhìn thấy cái gì cũng ném vào xe mua sắm, Ngô Chí Hào mở to mắt nói: “Cậu ra khỏi cửa mang theo bao nhiêu tiền?”
Phương Bình phát tài rồi?
Dựa vào sự hiểu biết của cậu, nhà Phương Bình cũng không giàu có như vậy?
Lẽ nào ngay cả tiền tiêu vặt Vương Kim Dương cũng cho cậu ta?
Con mẹ nó, hai người này rốt cuộc có quan hệ gì!
"Không nhiều, mấy triệu thôi...”
“Cậu...”
Ngô Chí Hào cảm thấy mình lại bị lừa gạt, vẻ mặt ấm ức.
Phương Bình bĩu môi một cái, tôi nói rồi tôi là người thành thật, nhưng có người lúc nào cũng không tin, tôi cũng không biết làm sao.
Hiện tại trong tài khoản của cậu là 2 triệu 380 ngàn, tiền mặt trong tay ít hơn 10 ngàn.
Nói mấy triệu, có lẽ không tính là nói dối chứ?
Ngô Chí Hào chẳng muốn hỏi nữa, tự lừa dối mình, có điều nhìn thấy Phương Bình cầm một đống lớn đồ ăn vặt, lại nhịn không được nói: “Bây giờ chúng ta tốt nhất không nên ăn vặt, không tốt cho sức khỏe, nên ăn nhiều bổ khí huyết...”
"Không sao, khí huyết của tớ hơn 150 cal, ăn vặt cũng không ảnh hưởng gì...”
“Hơ!”
Ngô Chí Hào cảm thấy mình hơi đau tim, nước chảy vào não rồi mới cùng thằng nhãi này đi dạo siêu thị!
Kế tiếp, Phương Bình đi mấy vòng, chất đầy xe mua sắm cũng không dừng lại.
Lại đem xe mua sắm của Ngô Chí Hào chất đầy, lúc này mới thỏa mãn dừng tay lại.
Đến quầy thu ngân tính tiền, mua hết cả cái siêu thị, Phương Bình tiêu tốn hơn ba ngàn.
Thấy Phương Bình lúc thanh toán mắt không chớp, Ngô Chí Hào ngoài ước ao ghen tỵ cũng không có ý nghĩ nào khác.
Đầu năm nay, hơn ba ngàn vẫn rất đáng tiền.
Nhà cậu ta mặc dù điều kiện bình thường, nhưng vì cậu ta thi khoa võ, cũng thương gân động cốt. (1)
Lần này đi , cậu ta mang hơn 3000, mấy ngày này tiêu hơn một ngàn rồi.
Bảo cậu ta một lần mua nhiều đồ như vậy, Ngô Chí Hào cũng không lấy đâu ra tiền.
Lại nghĩ tới lời Phương Bình vừa nói, mang theo mấy triệu… Ngô Chí Hào ra sức lắc đầu, tôi ngu mới tin!
...
Hai người bao to bao nhỏ xách đồ ra khỏi siêu thị, vừa mới ra khỏi cửa, liền bị người ta chặn lại.
Chặn đường là một người đàn ông trung niên đeo mắt kính.
Xem ra cũng không giống người xấu, càng không giống kẻ ngốc, nhưng vừa mới mở miệng, Phương Bình và Ngô Chí Hào mặt đầy bất lực.
"Ác ma giáng thế, Chân Thần cứu vớt chúng sinh thế gian...
2012, ngày tận thế sẽ đến!
Duy chỉ có Chân Thần mới có thể cứu nhân gian, tham gia với chúng tôi đi, trở thành anh em với chúng tôi..”
Ngữ khí của người đàn ông trung niên mang theo một chút cuồng nhiệt, cũng không cần Phương Bình và Ngô Chí Hào tiếp lời, lẩm bẩm nói: “Thiên tai khó khăn, đều là Ác ma giáng thế trừng phạt thế nhân loại!
Chỉ có Chân Thần...”
Phương Bình và Ngô Chí Hào trực tiếp đi vòng qua, loại người này mặc dù ít gặp nhưng không phải không có.
Đời trước, Phương Bình đi trên đường cũng có lúc gặp loại người này.
Có lúc thậm chí còn có thể nhìn thấy tuyên truyền của những người này trên mấy đồng xu, đều là một đám người đầu óc không được minh mẫn.
Gặp phải loại người này tốt nhất không nên nói chuyện, nếu như nói chuyện rồi, đối phương sẽ bám lấy, còn không biết có thêm phiền phức gì.
Đối với loại điên này, Phương Bình từ trước đến nay kính sợ tránh xa.
Người đàn ông phía sau cũng không quấy rầy, tiếp tục tuyên dương tín ngưỡng Chân Thần với người đi đường từ siêu thị đi ra.
Ngô Chí Hào đang muốn nói chuyện, đột nhiên cảm thấy phía trước người có trận gió bay qua, hai bóng người từ phía trước cậu bay chạy qua.
Phương Bình còn phát giác sớm hơn so với cậu ta, một tay xách bao đồ, một tay chuẩn bị đánh lại.
Có điều không phải ăn cướp như trong tưởng tưởng của cậu, hai người từ phía trước họ chạy tới, không nhìn thẳng bọn họ.
Rất nhanh, phía sau liền truyền tới tiếng gào thét của người đàn ông trung niên kia: “Các người đây là không tôn trong Chân Thần!
Chân Thần giáng lâm, sẽ không tha thứ cho các ngươi...ô ô ô...”
Người đàn ông trung niên nhanh chóng bị hai người đàn ông mới xông qua khống chế, miệng cũng bị một người trong đó bịt lại.
Phương Bình ngoảnh lại nhìn, liền thấy một người đàn ông trong đó nhìn tương đối hung hãn trầm giọng nói: “Chúng tôi là cảnh sát, vừa rồi người này có nói năng tuyên truyền gì không? Có những lời mọi người không nên để tâm, mau chóng quên đi...”
Người đi đường vây xem vừa nghe là cảnh sát, đều lắc đầu.
Trước kia cũng có một vài người đi đường bị người đàn ông trung niên này tẩy não càng cười nói: “Loại người này nên bắt, như bị bệnh thần kinh, suýt nữa dọa đến con gái tôi.
Còn Chân Thần, Chân Thần gặp được tông sư, cũng bị một cái tát đánh chết!”
Đúng vậy, quốc gia nên thủ tiêu những tôn giáo này...”
“...”
---
(1) Thương gân động cốt: đồng tiền đi liền khúc ruột, dùng quá nhiều tiền so với số tiền kiếm được, chính là thương gân động cốt. Tiền ra lòng đau.