Trẫm

Chương 220: Thiếu lương (2)

Chương 220: Thiếu lương (2)


Nhất thời, đầu Phí Thuần to lên, thầm nghĩ bây giờ lập tức quay về Duyên Sơn, thành thành thật thật phàm nô bộc cho Phí gia.
Thuộc hạ của hắn không biết nhiều chữ, kho tích trữ lương thực lại rất thiếu, lại còn phải đi tìm địa chủ mượn lương?
“Tống trấn, Lý tiên sinh cầu kiến!”
“Mau mời!”
Đột nhiên, Triệu Hãn mừng rỡ, hắn đã từng nói chuyện với Bàng Xuân Lai, biết rõ Lý Bang Hoa là một nhân tài lợi hại.
Tự mình đi ra cửa nghênh đón Lý Bang Hoa vào, Triệu Hãn lại tự rót trà cho lão tiên sinh, hỏi: “Có phải là Mạnh Ám tiên sinh nhớ nhà không?”
Lý Bang Hoa lười vòng vo, trực tiếp hỏi: “Ngươi tính khi nào thì tấn công chiếm đóng châu phủ?”
“Trong vòng hai ba năm.” Triệu Hãn nói.
Lý Bang Hoa lại hỏi: “Sau khi chiếm cứ Giang Tây, thì chuẩn bị tấn công tỉnh nào?”
Triệu Hãn trả lời nói: “Phúc Kiến và Quảng Đông.”
“Không đi đánh Nam Kinh?” Vẻ mặt Lý Bang Hoa có chúy nghiền ngẫm.
Triệu Hãn buồn cười nói: “Ta đánh Nam Kinh làm gì? Cho dù có thể chiếm được, thì cũng sẽ chỉ biến thành thiên hạ đệ nhất phản tặc.”
Lý Bang Hoa nói: “Nếu như ngươi có thể độc chiếm Giang Tây, thì đã sớm thành thiên hạ đệ nhất phản tặc rồi.”
“Không giống nhau,” Triệu Hãn giải thích, “Chỉ cần ta không đánh Nam Kinh, không động vào vùng Chiết Giang, thậm chí không đụng vào Hồ Quảng thì mục tiêu chinh phạt hàng đầu của triều đình nhất định sẽ là cường đạo tây bắc. Nếu Hoàng đế Sùng Trinh dám triệu tập đại quân tiêu diệt Giang Tây, mà trong vòng nửa năm không đánh được thì cường đạo và Thát Tử có thể công phá kinh sư!”
Câu nói này, Lý Bang Hoa vô cùng đồng ý.
Khoản cách từ Giang Tây đến Bắc Kinh quá xa, mà cường đạo và Thát Tử lại quá gần. Chỉ cần đầu óc Sùng Trinh thanh tỉnh, thì sẽ bỏ Giang Tây sang một bên.
Lý Bang Hoa lại hỏi: “Sau khi chiếm cứ Phúc Kiến và Quảng Đông thì sao?”
Triệu Hãn trả lời: “Củng cố địa bàn ba tỉnh, mở giao thương đường biển, luyện hỏa khí. Nếu như có thời gian thì cũng thu luôn Quảng Tây.”
Đột nhiên, Lý Bang Hoa đứng dậy, đi tới đi lui ở trong lòng, giống như đang suy nghĩ cái gì đó, lại giống như đang rối rắm gì đó.
Đi qua đi lại hơn nửa ngày, Lý Bang Hoa hỏi: “Ngươi cảm thấy triều đình có thể tiêu diệt được cường đạo không?”
Triệu Hãn trả lời nói: “Cường đạo như rau hẹ, cắt một ngọn thì một ngọn khác lại mọc lên. Mấy năm nay Sơn Tây, Thiểm Tây liên tục gặp thiên tai lớn, triêu đình lại còn tiếp tục trưng thu thuế má, nông dân sao còn có thể sống tiếp được? Trừ khi giết sạch toàn bộ nông dân của hai tỉnh, nếu không vĩnh viễn sẽ không tiêu trừ được cường đạo.”
Trên thực tế, tình hống của phương bắc, nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Triệu Hãn!
Lúc Sùng Trinh còn chưa đăng cơ, phương bắc đã mục rỗng rồi.
Năm Thiên Khải thứ bảy, Ngô Ứng Cơ từng ghi lại những điều hắn mắt thấy tai nghe, nội dung đại khái như sau ——
Ra khỏi huyện thành Hà Nam, Chân Dương, liên tục đi bốn mươi dặm, toàn bộ đồng ruộng ven đường đều bỏ hoang, trong đất đều là cỏ dại.
Ngô Ứng Cơ hỏi xa phu: “Đất đai bản huyện, bỏ hoang như thế này bao nhiêu?”
Xa phu trả lời: “Có đến mười phần. Bên huyện Tức tốt hơn nhiều, đất đai ruộng bỏ hoang chỉ có bốn năm phần.
Đi vào dịch trạm, Ngô Ứng Cơ lại hỏi dịch tốt: “Vì sao bách tính bản huyện không trồng trọt?”
Dịch tốt trả lời: “Ở huyện có nhiều hộ nuôi ngựa, lao dịch ngựa khắc nghiệt. Người phục dịch không chống đỡ được, chỉ có thể trốn đi tha hương, Ngươi không còn, nhưng phục dịch vẫn còn, quan phủ thi hành tội liên đới. Tội của một hộ liên đới tới mười hộ, liên đới tới hàng xóm xong rồi lại liên đới tới thân thích. Phú hộ nộp tiền nghĩa vụ, còn người nghèo thì chỉ có thể chạy trốn, cả huyện đều chạy trốn gần hết rồi.”
Ngô Ứng Cơ cảm thấy vô cùng kỳ quái: “Trước khi chạy trốn, vì sao không bán đất đi?”
Dịch tốt trả lời: “Lao dịch ngựa, sẽ được chuyển cho điền chủ. Đồng ruộng của bản huyện, không có người nào dám mua, chỉ có thể bỏ hoang đồng ruộng.”
Sau đó còn nói các biện pháp hà khắc khác, rồi lại nói đến quan viên địa phương. Từ Tri huyện đến Tri phủ, rất nhiều người không phải xuất thân tiến sĩ mà đa số là tiến cử mua quan có được, sau khi nhận chức thì lập tức bóc lột, nếu không thì sẽ rất khó thu hồi chi phí đã bỏ ra để mua quan.
Một huyện lớn giàu có, lại bị biến thành hơn tám phần ruộng đất bị bỏ hoang!
Không những điền hộ không thể sống tiếp được, trung nông và tiểu địa chủ cũng chạy trốn. Mà đám đại địa chủ kia cũng không dám xâm chiếm đất đai, lương thực thu hoạch còn chưa đủ gánh vác được nghĩa vụ lao dịch ngựa.
Bởi vậy, khi cường đạo tây bắc đi vào hà Nam, rất nhiều bách tính Hà Nam cũng tự phát khởi nghĩa.
Không phải bị lôi kéo mà là tự phát khởi nghĩa.
Sơn Tây cũng là như thế.
Sau khi cường đạo ở Thiểm Tây đi vào Sơn Tây, trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, số lượng nghĩa quân khởi nghĩa của bản địa Sơn Tây đã vượt xa Thiểm Tây.
Loại tình huống này, sao Lý Bang Hoa có thể không biết.
Rất nhiều quan viên của triều đình cũng đều biết!
Lý Bang Hoa lấy ra một bức thư, đưa cho Triệu Hãn nói: “Ngươi phái người đi thôn Cốc ở Cát Thủy, giao thư này cho phụ thân ta.”
Triệu Hãn cao hứng nói: “Nhất định sẽ làm ổn thỏa!”
“Nói đi, muốn để cho ta làm cái gì.” Lý Bang Hoa trực tiếp nói.
“Vừa đúng lúc có chuyện khó giải quyết,” Triệu Hãn nói lại một lần chuyện thiếu lương, chắp tay nói, “Việc mượn lương của phú hộ xin kính nhờ tiên sinh. Tạm thời, bọn họ vẫn không quá tín nhiệm ta, nếu như tiên sinh ra mặt thì hẳn sẽ không có vấn đề gì.”
Lý Bang Hoa cười nói: “Nếu là người thông minh thì đều tin. Nếu như ngươi đã không muốn trả lại lương thực vậy thì mượn cái gì? Trực tiếp cướp là được rồi.”
Ngoại trừ việc mượn lương của địa chủ, Triệu Hãn còn muốn tìm quan phủ mượn lương.
Hai huyện Thái Hòa, An Phúc đều có thổ phỉ, lưu dân, tầng lớp quan viên và thân sĩ như đang đi trên lớp băng mỏng.
Vậy thì để cho bọn họ gom góp lương tiền, Triệu Hãn phụ trách đưa lưu dân đi —— Triệu Hãn có được lương thực và nhân khẩu, lưu dân có thể an cư lạc nghiệp, quan phủ và thân sĩ không còn phải lo lắng sợ hãi.
Hai bên đều có lợi, nếu như là ba bên đều có lợi vậy thì đây là một cuộc mua bán lời cỡ nào!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất