Chương 224: Vì nghiệt chủng (2)
Chỉ nói cái người tên Lưu Phương kia, năm trước vẫn chỉ là một người đi chia ruộng bình thường, bây giờ đã được đề bạt thành tâm phúc của phủ Tổng binh. Toàn bộ văn kiện đánh giá chiến tích của các quan viên đều phải qua tay người này, sau đó mới chuyển giao đến các tầng bộ cao hơn.
Ở trong mắt Lý Bang Hoa, Đại Minh đã là mặt trời xuống núi, còn chỗ này lại là mặt trời mới mọc lên.
“Tống trấn,” Một binh lính bước nhanh tới, “Người nhà Lý tiên sinh đến đây.”
Lý Bang Hoa nghe vậy, chắp tay nói: “Tống trấn, ta cáo lui trước.”
Triệu Hãn cười nói: “Cùng đi đi.”
Khi mọi người đi tới bến tàu, Lý Bang Hoa nhìn thấy người nhà đi tới, lại có chút ảm đạm.
Chỉ có một thê tử già, một người thiếp, mỗi nười dẫn theo một nha hoàn. Cha mẹ và con cháu của Lý Bang Hoa đều ở lại Cát Thủy mà không tới, hiển nhiên là không muốn đi theo giặc.
Nếu không theo giặc, nhất định phải phủi sạch quan hệ với Lý Bang Hoa, hơn nữa là đã xóa tên Lý Bang Hoa ra khỏi tộc phổ, thậm chí con cháu cũng có thể đến làm con thừa tự cho thúc phụ —— cái này nhất định không đáng tin, nếu như nháo lớn lên thì sẽ giống như là tru di cả tộc.
“Các người đến đây là được rồi, những cái khác không cần nhiều lời.” Lý Bang Hoa đổi gương mặt tưi cười, an ủi thê tử và thiếp.
Thê thiếp không nói một lời, các nàng là mơ hồ không hiểu tại sao trượng phu lại đi theo tặc.
Đặc biệt là chính thế, đang êm đang đẹp là cáo mệnh nhị phẩm, bây giờ lại biến thành bà tử theo tặc.
…
Lại nói đến Phí Thuần ngồi thuyền đi thẳng đến Duyên Sơn, nửa đường chợ nghe nói Duyên Sơn xảy ra loạn tông giáo.
Yêu đạo Mã Liêu Dương, Trương Phổ Vĩ dẫn theo giáp dân nổi dậy, nhanh chóng chiếm cú trấn Thượng lô và các thôn xóm xung quanh. Không chỉ cướp một Sao Quan của thái giám mà còn chặn đường thủy thông thương đi Phúc Kiến, thái giám, thân sĩ và thương nhân đang liên lạc để tiêu diệt tặc.
“Phu nhân, ta đã trở về.” Phí Thuần quỳ gối trước mặt Lâu thị, luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên, đã gần một năm nay hắn chưa từng quỳ với người nào.
Lâu thị không giữ được bình tình, lo lắng hỏi: “Như Hạ đâu?”
“Thiếu gia và Hãn ca đang ở bên ngoài làm ăn.” Phí Thuần đưa hai phong thư lên, một phong thư là của Phí Như Hạc, một phong thư là của Triệu Hãn viết.
Lâu thị vội vàng mở thư, nội dung của hai bức tha gần giống nhau, đều nói là đang làm ăn ở Cát An, hơn nữa làm ăn rất thịnh vượng, có tương lai, bảo Lâu thị không cần vướng bận lo lắng.
Nếu con đã không có nguy hiểm, Lâu thị dần yên tâm. Nàng hỏi: “Tứ gia cướp bóc Sao Quan, bị Hải Bộ của triều đình thị truy nã khắp nơi, các ngươi có biết việc này không?”
“Không biết, chúng ta không gặp tứ gia.” Phí Thuần nói một nửa thật.
Lâu thị lại hỏi: “Các ngươi kinh doanh gì ở Cát An?”
“Buôn bán hàng hóa.” Phí Thuần trả lời.
“Bán hàng hóa gì?” Lâu thị truy hỏi.
Phí Thuần nói: “Buôn bán đồ sơn mài.”
Lâu thị cười lạnh: “Nhập hàng ở nơi nào, buôn bán đến nơi nào? Giá mua bao nhiêu? Giá bán bao nhiêu?”
Phí Thuần bị hỏi có chút ngơ người, muốn tiếp tục nói dối nhưng lại cảm thấy không thể lừa gạt được Lâu thị.
Thấy Phí Thuần nói không nên lời, Lâu thị thở dài nói: “Nói đi, rốt cuộc các ngươi làm chuyện to lớn gì, cho dù là tạo phản ta cũng chịu đựng được.”
Phí Thuần chỉ có thể nói: “Hồi bẩm phu nhân, chúng ta chính là đang tạo phản.”
Cả người Lâu thị mềm nhũn, Nghênh Xuân vội vàng đỡ lấy.
Sau một hồi lâu, thanh âm Lâu thị run run nói: “Quả nhiên là chuyện rất lón, các ngươi thật là đang… lẽ nào lại như vậy, lẽ nào lại như vậy!”
Phí Thuần thấp giọng nói: “Phu nhân, Đại Minh không cứu được nữa, chúng ta tạo phản có thể thành công.”
“Ngươi nói có thể thành công thì có thể thành công sao? Chính là ngươi và Triệu Hãn dạy hư thiếu gia rồi!” Hai tay Lâu thị nắm chặt, bà đã vô cùng tức giận.
Phí Thuần dứt khoát không để ý cái gì, quỳ thẳng lưng nói: “Phu nhân, hôm nay chúng ta đã có được nửa huyện, đến ngay cả Tuần phủ cũng thua mà tự sát, Tri phủ, Tri huyện đều bị giết sạch. Đến ngay cả…đến ngay cả Cát Thủy Lý tiên sinh cũng theo chúng ta. Lý tiên sinh từng làm Binh bộ Thượng thư, hắn còn tình nguyện theo tặc thì chúng ta không phải là đánh lộn gây chuyện.”
“Vậy Lư Lăng cự khấu Triệu Ngôn kia chính là Triệu Hãn?” Lâu thị thất kinh hỏi, hiển nhiên là uy danh của Triệu Ngôn đã truyền tới Duyên Sơn.
Phí Thuần nói: “Triệu Nghiêu Niên, người đứng thứ hai trong văn thư của Hải Bộ chính là thiếu gia.”
“Phu nhân!”
Nghênh Xuân lo lắng hô to, cũng là lúc Lâu thị té xỉu.
Trong nội viện gà bay chó sủa, vật vã một hồi, cuối cùng Lâu thị cũng mơ hồ tỉnh lại.
Nàng lệnh cho Nghênh Xuân không được lắm miệng, lại cho các gia nô khác lui gia ngoài, chỉ còn lại Phí Thuần và Phí Như Lan.
Phí Thuần nói: “Phu nhân, chuyện đã làm rồi thì dù có thể nào cũng không thể dừng lại được nữa.”
Lâu thị thở dài: “Các ngươi đây là muốn liên lụy Phí gia, làm cho cả Phí thị bị xét nhà diệt tộc mà.”
“Phu nhân, đến Lý Thượng thư cũng nguyện ý theo tặc, chẳng lẽ hắn cũng hồ đồ sao?” Phí Thuần không nhịn được phản bác.
Lâu thị ngồi ở trên ghế, không có sức lực nói: “Chẳng lẽ các ngươi còn muốn thay đổi triều đại?”
Phí Thuần nói: “Chỉ cầu thiên hạ Đại Đồng.”
“Thiên hạ Đại Đồng? Hãn ca nhi đúng là có chí hứng tốt.” Lâu thị liên tục cười khổ, trên mặt đều là vẻ bi thương.
Đột nhiên Phí Thuần hào khí can vân nói: “Tốt hay không phu nhân biết, nếu như Hãn ca nguyện ý, bây giờ đã có thể thu hết phủ Cát An. Chúng ta đã có mấy nghìn binh, nếu như quan phủ dám trở mặt, nửa Giang Tây cũng có thể lấy được!”
“Ngươi đúng là có bản lĩnh rồi!” Lâu thị nghiến răng nghiến lợi nói.
Phí Thuần mạnh mẽ đứng lên: “Phu nhân, bây giờ ta quản lý lương tiền, cũng coi như là một nhân vật đứng đầu.”
“Tốt, tốt lắm.” Lâu thị giận dữ cười, “Các ngươi đều tốt lắm, ta đúng là nhìn nhầm rồi!”
Phí Thuần chắp tay nói: “Xin phu nhân đợi một chút, trong vòng hai ba năm, Hãn ca nhất định sẽ chiếm được toàn bộ Giang Tây, đến lúc đó Phí gia cũng sẽ được vinh quang. Lời này không phải lời nói cuồng vọng, phu nhân cũng biết tính tình của Hãn ca, hắn không phải là kẻ ngốc gì.”
Lời này khiến cho Lâu thị có chút bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ lợi hại.
Nàng chỉ có duy nhất một người con trai, nếu con làm phản tặc, Lâu thị cũng phải bất cứ giá nào.
Cái gì mà trung quân ái quốc, đó đều là điều vô nghĩa, không quan trọng bằng con trai mình!
Sau khi suy nghĩ thật lâu, Lâu hỏi: “Hãn ca nhi là người cầm đầu phản tặc?”
Phí Thuần biết mình không giải thích rõ ràng được nên chỉ có thể nói vói Lâu thị: “Hãn ca nhi giống như Hoàng đế Thái Tổ, thiếu gia giống như Từ Đạt, Bàng tiên sinh là Lưu bá ôn, Lý Thượng thư là Lý Thiện Trường.”