Chương 225: Lừa lên thuyền tặc (1)
Lâu thị lại hỏi: “Quan phủ thật sự không làm gì được các ngươi?”
Phí Thuần cười nói: “Quan viên Phủ Cát An, huyện Lư Lăng đều bị giết hết, Tuần phủ Giang Tây cũng thua trận tự sát, trừ phi triều đình triệu tập đại quân mấy tĩnh bao vây tiêu diệt, nếu không ở Giang Tây không có ai dám xuất binh!”
Lời này Lâu thị tin, trước kia Giang Tây cũng từng hỗn loạn, đều phải tập hợp đại quân mấy tỉnh mới có thể thu phục.
Trong đó, Lang binh uy chấn Giang Tây, đến bây giờ còn để lại vô số truyền thuyết, ví dụ như kiểu binh Quảng Tây thích ăn người.
Đều không phải là thanh danh gì tốt, Lang binh Quảng Tây đi vào Giang Tây, đốt nhà, cướp của, giết người,… không chuyện ác nào không làm, từng huyện từng huyện đều biến thành đất bằng.
Thế cho nên, sau khi Giang Tây xuất hiện phản tặc, có thể không để cho triều đình biết thì sẽ tận lực không cho triều đình biết, họ sợ rằng sẽ có quan binh ngoài tỉnh chạy vào tiêu diệt.
Lâu thị do dự, lại hỏi: “Lý Thượng thư cũng đầu nhập cho các ngươi?”
“Vô cùng chính xác.” Phí Thuần nói.
Danh tiếng của Lý Bang Hoa ở Giang Tây rất lớn, thư viện Hàm Châu đã từng nhiều lần đi mời mà vẫn chưa mời được Lý Bang Hoa đến Duyên Sơn dạy học.
Lâu thị cảm thấy Triệu Hãn, Phí Như Hạc không đáng tin, nhưng cảm thấy Lý Bang Hoa khá đáng tin.
Đột nhiên, Mâu thị nói với con gái: “Hãn ca nhi của con dẫn đệ đệ của con đi làm phản tặc rồi. Con nghĩ thế nào?”
Đầu óc Phí Như Lan có chút loạn, thậm chí không biết mở miệng như thế nào, chỉ đừng ở bên cạnh nghe.
“Con có nguyện gả đi Lư Lăng không?” Lâu thị dứt khoát hỏi rõ ràng.
Phí Như Lan muốn nói lại thôi, trong lòng nàng vô cùng rối rắm.
Lâu thị nói: “Con đi theo Phí Thuần đến Lư Lăng đi, đợi Hãn ca nhi về Duyên Sơn, ta sẽ bù đồ cưới cho con sau.”
Lâu thị làm ra lựa chọn này, thuần túy là vì con.
Nếu như con làm phản tặc, thì nàng chỉ có thể đi theo đến cùng.
Nhưng nếu như có thêm một đứa con, Lâu thị cũng sẽ không làm như thế, mà chỉ coi như là sinh ra một nghiệt chủng.
Đáng tiếc, nàng lại chỉ có một nghiệt chủng…
…
Cuối tháng tư, bến tàu trấn Nga Hồ.
Bây giờ, Sao Quan phía đông trấn Nga Hồ đã biến thành binh trạm, thái giám Tiêu Hành đang tổ chức tiêu diệt tặc.
Thật sự rất vớ vẩn, thái giam mà năm trước mỗi người còn oán hận, thế mà lại thành hy vọng của quan viên, thân sĩ, thương nhân.
Tri huyện là một người không có trứng, nhóm thân dĩ lại không đồng lòng nên chỉ có thể mời vị thái giám này dẫn đầu. Lúc này đã chiêu mộ được 1.500 hương dũng, vũ trang của riêng thái giám có hơn 600, ngày đêm thao luyện, còn có cải tạo thương thuyền thành chiến thuyền!
Trấn Thượng Lô ngay bên cạnh trấn Nga Hồ không xa, một dòng của Tín Giang bắt nguồn từ mạch núi Vũ Di.
Bởi vậy, trấn Thượng Lô cũng là một trấn lớn buôn bán, nhưng Duyên Hà có thể nối thẳng vào bên trong núi, nếu đi đường nhỏ còn có thể đến Phúc Kiến.
Giáo chúng Mật giáo tạo phản, có thể tấn công trấn Nga Hồ và Tín Châu, lui thì có thể trốn vào trong núi —— bốn phía trấn này đều là núi, vô cùng khó tiêu diệt.
“Thuần ca,” Triệu Trinh Phương lấy ra một cái hà bao, “Đây là tự tay ta thêu, phiền huynh chuyển giao cho nhị ca.”
Phí Thuần nhận lấy hà bao, cười nói: “Ta nhất định sẽ đưa cho huynh ấy, muội tử yên tâm.”
Triệu Trinh Phương đã mười hai tuổi, cuộc sống cũng không tệ. Bình thường thì cùng với nhị tiểu tư chơi đùa, cùng nhau đọc sách học chữ, cùng nhau học tập nữ hồng, nàng thêu hoa còn tốt hơn so với Phí Như Mai.
Lâu thị đưa con gái lớn đi huyện Lư Lăng, nhưng lại giữ Triệu Trinh Phương lại để tiếp tục làm bạn với con gái thứ hai.
Triệu Trinh Phương thấp giọng nhắc nhở: “Trong hà bao có đồ vật.”
“Ta biết rồi, muội tử yên tâm.” Phí Thuần đã biết trong hà bao có bạc, chắc là tiền riêng của Triệu Trinh Phương.
Triệu Trinh Phương lại dặn dò nói: “Huynh nói với huynh ấy làm mọi việc cho tốt, nếu có chuyện cần thì hãy dùng bạc của ta, bảo huynh ấy đừng có giữ lại.”
Phí Thuần cười nói: ‘Hãn ca có tiền lắm.”
Nói vài thứ khác nữa rồi Phí Thuần dẫn đội xuất phát.
Thượng du Sao Quân, thái giám Vương Hành cũng dẫn quân xuất chinh.
Tên này dẫn theo 2.100 binh lính, ngồi thuyền đi nhanh đến trấn Thượng Lô.
Hai đường quan trọng của Duyên Hà có thám tử, thậm chí nông dân địa phương còn chủ động mật báo. Khi thái giám đuổi tới trấn Thượng Lô thì giáo chúng đã tập hợp ban nghìn binh lính bày trận địa để sẵn sàng đón địch.
Tình hình ở trấn Thượng Lô vô cùng kỳ quái, sản xuất giấy, lá trà và các loại thương thương, địa hình còn nằm ở vị trí quan trọng của đường thủy, buôn bán có vẻ phồn vinh. Nhưng lại thiếu cày ruộng rất nghiêm trọng, ngoại trừ bãi sông có vẻ phì nhiêu thì phần lớn đất đai còn lại đều là núi cằn cỗi.
Bởi vậy, nông dân khổ đến không nói nên lời nên đều gia nhập vào đội quân tạo phản của Mật Mật giáo.
Hai bên bờ sông đại chiến một trấn, tuy binh lực hương dũng ít, nhưng vũ khí tương đối đầy đủ, hơn nữa còn từng thao luyện quân trận. Loại mặt hàng này nếu như đánh Triệu Hãn còn đủ, đánh loại giáo đồ Mật Mật giáo này sẽ vô cùng dễ dàng.
Chỉ mất thời gian một chén trà nhỏ, giáo đồ Mật Mật giáo đã bắt đầu sụp đổ, Yêu đạo dẫn giáo chúng trốn vào trong núi.
Vương Hành rút kiếm hô: “Giết tặc, giết tặc!”
Nhóm hương dũng đi theo thái giám điên cuồng đuổi theo, Vương Hành lại xông lên đầu tiên, liên tục vung kiếm chém mấy người thậm chí còn chém chết giáo chủ Mật Mật giáo Mã Liêu Dương.
Nhìn thấy kẻ cầm đầu tặc bị giết chết, sĩ khí của hương dũng lại tăng cao, toàn bộ đuổi vào trong núi.
Trên sườn núi, Phó Giáo chủ Trương Phổ Vi cầm kiếm gỗ đào, bắt đầu lẩm bẩm đọc kinh nhảy đại thần, đột nhiên nói: “Tôn thỉnh tổ sư giáng đá xuống, lập tức tuân lệnh!”
Vố số hòn đá từ trên cao rơi xuống, đập đám hương dũng loạn thành một mảnh.
Trương Thổ Vi còn đang múa kiếm thì bất ngờ ném ra một nắm hạt đầu, hô lớn: “Rắc đậu thành binh!”
Hơn trăm giáo chúng mai phục trong núi bất ngờ phi giáo tre ra, trong nháy mắt hai nghìn hương dũng sụp đổ, mọi người vây quanh Vương Hành, chật vật chạy ra khỏi núi.
Giáo chúng lúc trước chạy tán loạn cũng bắt đầu quay lại giết, trực tiếp đuổi theo hương dũng tận bờ sông.
Phần lớn hương dũng không kịp trốn lên thuyền, chỉ có thể chạy như điên dọc theo bờ sông.
Trận chiến này, giáo chủ Mật Mật giáo Liêu Dương bị thái giám Vương Hành tự tay chém chết tại trận. Nhưng trước thắng sau bại, lúc trở về Sao Quan kiểm kê lại quân số, 2.100 binh lính chỉ còn lại hơn 800, chạng vạng buổi chiều, lại có mấy trăm người lần lượt trở về, ước tính tổn hại binh lực khoảng 500 người.
Tuy trong lòng Vương Hành phẫn hận, nhưng lập tức báo tin thắng trận, nói mình chém chết giáo chủ Mật Mật giáo.