Chương 30: Tiểu Đào Có Chuyện
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
- Không thích ăn cái gì?
Chu Sa có phần không hiểu.
- Tôi có bệnh kén ăn.
Lương Xuyên tìm một cái danh từ để đối phương có thể hiểu rõ.
- Không sao, không ăn đồ ăn thì uống chút trà cũng được mà.
Chu Sa bắt đầu quan sát xung quanh, cửa hàng bán đồ vàng mã giản dị, trang trí cổ kính rất có ý vị, cách trưng bày cũng rất tinh xảo làm nổi bật lên bầu không khí âm u của cửa hàng bán đồ cho người chết.
- Meo….
Phổ Nhị lại kêu lên một tiếng, tựa như đang rất bất mãn vì người phụ nữ này ở đây lâu như vậy.
Chu Sa gật đầu:
- Vậy tối nay tôi sẽ tới mời anh uống trà.
- Được, nếu như tôi có trong cửa hàng.
- Lương ca, nhìn xem tôi mang đến cho anh cái gì này!
Vừa hay, vị chủ cửa hàng đồ chơi người lớn Đàm Quang Huy mang theo hai con gà đến.
- Trong nhà nuôi mấy con gà rừng, chắc chắn là sẽ rất ngon, nếu mang nó đi hầm thì sẽ rất bổ.
Nhìn thấy hai con gà lại tưởng tượng đến hình ảnh nồi canh gà, cảnh tượng này khiến dạ dày của Lương Xuyên co quắp, hắn ngồi xuống theo bản năng, cầm chén trà bên cạnh uống một ngụm áp xuống sự khó chịu.
Chu Sa vừa mới định trở về đã nhìn thấy Đàm Quang Huy đang đi vào liền cẩn thận nhìn hắn.
- A, xin chào mỹ nữ, trong nhà cô có ai mất à ?
Đàm Quang Huy một lòng một dạ muốn nhờ Lương Xuyên giúp đỡ, nơi nào có tâm tình đi bắt chuyện với người đẹp, miệng theo thói quen ba hoa nên vẫn chưa nhận ra mình nói sai.
Cũng may Chu Sa không tức giận mà chỉm cười chỉ Đàm Quang Huy, sau đó nói với Lương Xuyên:
- Bạn của anh à?
- Cũng không hẳn.
Lương Xuyên thẳng thắn trả lời, Đàm Quan Huy đứng một bên rất xấu hổ.
- Ha ha, vậy hắn đến đưa gà cho anh làm gì?
Chu Sa lại hỏi tiếp.
- Đổi áo liệm.
Đàm Quan Huy đứng một bên cản thấy mình vừa bị bổ một đao.
Chu Sa đi rồi, Đàm Quang Huy tự bỏ ra một chút thời gian để chỉnh đốn cảm xúc, cất hai con gà thật kỹ, sau đó đi tới trước quầy, nhỏ giọng nói:
- Lương ca, anh phải giúp ta, nhất định phải cứu ra, bây giờ, mỗi buổi sáng tỉnh dậy tôi đều thấy trên giường đều là một tầng sáp dầu, càng ngày càng nghiêm trọng, ngày nào tôi cùng cảm thấy lo lắng không nguôi, anh nhất định phải giúp ta, cầu xin ngươi.
- Khẩu vị thế nào?
Lương Xuyên hỏi.
- Khẩu vị không có vấn đề gì, tôi nghĩ có thể trong thời gian gần tới tôi sẽ xảy ra chuyện nên gần đây ăn rất tốt, muốn ăn cái gì liền ăn cái đấy, tận lực mà ăn, mặc kề đồ đó có đắt hay không.
- Khẩu vị tốt thì không sao cả.
Lương Xuyên tùy ý nói.
Đàm Quang Huy nghẹn lại, biểu tình trên mặt như đang nói: Mặc dù tôi còn trẻ người non dạ nhưng anh đừng có gạt tôi như thế nữa được không?
- Bên cạnh vừa mở một quán xoa bóp.
Lương Xuyên lại nói.
- A, có nhìn thấy.
Đàm Quang Huy chẹp miệng:
- Cả phòng toàn là kính, một chút ảo tưởng cũng không có.
Thân là một ông chủ của cửa hàng đồ chơi người lớn, Đàm Quang Huy tỏ vẻ rất mẫn cảm với những nơi như thế.
- Đến chỗ cô ấy mà xoa bóp, cho thêm ít tiền.
Lương Xuyên đề nghị.
- Gì?
Đàm Quang Huy khó hiểu, ý của hắn là gì, tận dụng hết tài nguyên của khách hàng à?
Tôi là người mạng cũng sắp không còn, anh không chỉ phỉnh tôi mua áo liệm mà còn phỉnh tôi đi xoa bóp?
- Nếu như cô ấy không có cách nào thì tôi càng không có biện pháp.
Lương Xuyên phất tay một cái:
- Mang theo hai con gà kia đi đi, đưa cho cô ấy, tôi ăn chay.
Đàm Quang Huy mơ màng cầm theo hai con gà rừng ra ngoài, nói thật, nếu không phải hắn đã tìm đến rất nhiều chùa chiềng, tốn rất nhiều tiền mà vẫn không có chút tác dụng nào thì hắn cũng không nguyện ý đến cầu xin Lương Xuyên đâu.
Lương Xuyên nhẹ nhàng duỗi người một cái, đứng dậy đi đến phòng bếp chuẩn bị nấu cháo, mặc dù khẩu vị của hắn không tốt nhưng ít nhiều cũng phải ăn một chút.
Cháo còn chưa nấu xong điện thoại đã vang lên,
- Này.
Người gọi là Ngô Đại Hải.
- Xuyên, ăn cơm chưa?
Ngô Đại Hải hỏi.
- Có người chết à?
- Khụ khụ khụ....
Hình như bên kia Ngô Đại Hải đang uống nước, vừa nghe Lương Xuyên nói thì trực tiếp sặc:
- Mẹ kiếp, tôi cũng không phải thanh tra Megure, sao có thể tìm anh lần nào cũng có người chết được.
- À, thói quen thôi.
Lương Xuyên bình tĩnh tiếp tục nhìn nồi cháo.
- Chuyện là như vậy, Tiểu Đào xảy ra chút chuyện nên xin nghỉ.
- Ừm.
Lương Xuyên vẫn rất bình tĩnh đáp.
Mặc dù Ngô Đại Hải rất muốn chửi Lương Xuyên, bộ dáng nói chuyện phiếm của Lương Xuyên rất dễ làm cho người tôi tức chết nhưng hắn vẫn cố giữ bình tĩnh nói:
- Ban đầu tôi cho rằng cô ấy chỉ hơi mệt sau vụ án trước thôi, nhưng chuyện không đơn giản như vậy, sáng nay sau khi nhờ người xin nghỉ cô ấy ở trong nhà tập thể của sở cảnh sát, vừa nãy tôi đã đến thăm, phát hiện tinh thần của cô ấy hình như có vấn đề.
- Vấn đề gì?
Lương Xuyên tắt bếp, múc cháo ra.
- À, nhìn cô ấy giống như bị "dọa", không phải "dọa" kia, à, nói theo khái niệm của thế hệ trước tôi không biết anh có hiểu không.
Đối với thân phận của Ngô Đại Hải thì tương đối mẫn cảm khi nói tới mấy thứ mê tín này.
- Hiểu được.
- Ừm.
Sau đó hai người trầm mặc hai phút đồng hồ, mãi cho đến khi Ngô Đại Hải nghe được thanh âm húp cháo của Lương Xuyên, Ngô Đại Hải nhịn xuống câu chửi thề, hòa nhã nói:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó cái gì?
- Cô ấy bị dọa! Sau đó nên làm thế nào!
Ngô Đại Hại gần như phát điên, hai ngày nay hắn bận tối tăm mặt mày xử lý vụ án của bốn tên súc sinh kia, bây giờ mưới có thời gian quan tâm đến chuuyện của cấp dưới, nhưng hắn cung không có cách gì, mặc dù năng lực phá án của Ngô Đại Hải không chuyên nghiệp lắm nhưng ưu điểm lớn nhất của hắn là làm cho cấp dưới đoàn kết, chuyện của thuộc hạ hắn vẫn rất để ý.
Chuyện là cho Ngô Đại Hải không chịu được nhất là khi trong sở cảnh sát, ngoại trừ Lương Xuyên là người hắn tiếp xúc nhiều nhất ra thì chỉ có Tần Đào, đây chính là một đóa hoa trong đội của hắn, không lẽ Lương Xuyên không nóng nảy sao?
Người tôi là đóa hoa vừa mới vào nghề, vẫn còn đang rất ngưỡng mộ tiền bối, hơn nữa, cô bé thường xuyên gọi "Cố vẫn Lương", chỉ cần có phụ nữ sùng bái anh thì chỉ trong phút chốc, tiền đồ địa vị gì đó đều ném sang một bên hết.
- Thì dựa theo biện pháp của thế hệ trước thôi, cầm kim chà sát trên trán cô bé sau đó thổi khí, bỏ vào trong bát nước.
Lương Xuyên vừa nói vừa nhíu mày đấu tranh gian khổ với bát cháo trước mặt.
"Hô..."
Ngô Đại Hải hít sâu một hơi,
Lại hít thêm lần nữa,
Mẹ kiếp, anh nghiêm túc cho ông được không hả!
Trong lòng Ngô Đại Hải như giục ngựa,
- Xuyên, tôi cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, anh là chuyên gia của phương diện này, cho nên anh có thể đến xem cô bé được không? Tình huống của cô bé bây giờ không tốt, nhưng bác sĩ lại nói không phải là phát sốt.
Lương Xuyên vất vả mãi mới uống được nửa bát cháo.
Đang suy tính xem có nên bỏ hay không,
Lấy khăn tay lau miệng,
- Đưa đến chỗ tôi đi.
- Anh đến đây được không, tôi gọi đồ ăn mời ngươi, hai tôi ăn chung.
Ngô Đại Hải muốn Lương Xuyên tới hoặc là để người tới đón hắn, hắn không muốn cô bé mệt thêm nữa.
- Tôi ăn rồi.
Lương Xuyên nói.
- Vậy anh có bận cái gì không? Có thể qua được không?
- Đang ăn cơm, không rảnh.
Ngô Đại Hải:
- .......
-------
Mã giảm 5% khi mua từ 1 chương: 11320639
Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%
Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%
🧡🧡🧡🧡