Tử Linh sơn mạch.
Nạp Hâm và Âu Dương Lạc Sương đứng cách nhau, đều ngẩng đầu nhìn trời thần thái túc mục.
Một quang điểm màu xanh bóng bồng bềnh trong thiên linh cái của Âu Dương Lạc Sương, lấp lánh ánh sáng màu xanh biếc, không ngừng co lại nở ra, lập đi lập lại.
Đó là tử linh tà động.
Bởi vì Thái Cổ Yêu Hỏa tạm thời rời khỏi, lúc này tử linh tà động đã do Âu Dương Lạc Sương là chủ đạo, Thủy giới, tương tự cũng bị người ta nắm giữ.
Âu Dương Lạc Sương hơi híp mắt, lặng lẽ xoay chuyển linh hồn tế đài, đem linh hồn chi lực và Thủy giới đạt thành cộng hưởng kỳ diệu.
Ba động Kỳ diệu từ trên người nàng ta phóng xuất ra, tử linh tà động nhảy nhót không ngừng, tần suất càng lúc càng nhanh.
Nạp Hâm nhíu mày, nhìn nàng ta một cái rồi lạnh lùng: "Nói Vô dụng thôi, ngươi không thể tìm kiếm được nơi không thể biết đó đâu, chỗ đó chỉ có người dung hợp với thiên hỏa, lúc thiên hỏa nuốt nhau, chủ nhân mới có thể tiến vào trong đó. Mà ngươi, không dung hợp một loại thiên hỏa nào, cho dù là tu luyện không gian áo nghĩa thì cũng không tìm được."
Con mắt sáng của Au Dương Lạc Sương ảm đạm đi vài phân, chua sót thở dài: "Quả nhiên, một chút tung tích cũng không bắt giữ được."
"ngươi có trong truyền thừa trong Thủy giới, có thể có phương pháp thu căn nguyên không?" Nạp Hâm bỗng nhiên hưng trí, nhìn về phía nàng ta: "Theo ta được biết, chỉ có cực ít người kiệt xuất nhất mới biết được thu căn nguyên như thế nào. Ngươi vừa rồi sốt một muốn thu, chẳng lẽ ngươi thật sự biết phương pháp chính xác ư?"
" Dung hợp thần hồn không được ư?" Âu Dương Lạc Sương có chút mê hoặc: "Chẳng lẽ còn có rất nhiều chú ý ư?"
Nạp Hâm kinh ngạc, lập tức cười cười: "Thì ra ngươi không biết. Nha đầu ngươi cũng may không tiến vào lòng đất, thấy được căn nguyên đó. Bằng không mạo muội hành động, chỉ tổ hình thần câu diệt, ngay cả một chút dấu vết cũng không lưu lại được."
Âu Dương Lạc Sương biến sắc: "Nguyện nghe tường tận?"
"Ta cũng không biết." Nạp Hâm cười khổ lắc đầu: "Đại lục có căn nguyên, rất là ít, ít tới mực trong không trung vô biên mà có thể đếm được trên lòng bàn tay. trong nhận tri của ta, có vô số tồn tại cường hàn ý đồ thu căn nguyên thường thường đều không được như mong muốn, kẻ mạo muội hành động thì đều gánh phải kết cục không may."
" Hắn cũng không biết." Âu Dương Lạc Sương vẻ mặt chấn động, phút chốc đứng lên, đôi mắt hiện lên một tia cấp bách: "Như vậy ngu ngơ tiến vào như vậy, nếu xung động muốn thu, liệu có rơi vào kết cục hình thần câu diệt mà ngươi nói hay không?"
Nạp Hâm nhíu mày: "Chắc sẽ không sẽ không sơ xuất như vậy chứ?"
"Lúc trước ngươi phải nói cho rõ chứ." Âu Dương Lạc Sương hừ lạnh một tiếng: "Tên gia hỏa đó e là sẽ thu đó, nói không chừng còn bị ngươi hãm hại." Nàng ta nói hơi nặng rồi.
" Hắn không phải người liều lĩnh, không có việc gì không có việc gì đâu." Nạp Hâm trầm ngâm một chút: "Căn nguyên của tổ địa này tồn tại hàng tỉ năm rồi, vô số cường giả sinh ra tại đại lục này, căn nguyên vẫn tồn tại, chứng tỏ chưa ai từng thành công lấy được. Thể cũng có nghĩa là, bên trong đương nhiên có điềù kỳ diệu nào đó, hắn phải thấy rõ chứ?"
" Nếu không thấy rõ, mạo muội thu thì sao?" Âu Dương Lạc Sương quát.
" E là không có kết cục tốt." Nạp Hâm sầm mặt: "Ta cảm thấy hắn không có phiền toái, thiên hỏa hắn có được ẩn chứa căn nguyên chi lực, hắn có thể tương thông với thiên hỏa, tất có thủ đoạn đặc thù, chắc không có gì đáng ngại đâu."
" Ngươi tốt nhất là hãy nói đúng." Âu Dương Lạc Sương nghiêm mặt, tựa hồ cực kỳ không muốn nhìn thấy Thạch Nham gặp chuyện không may.
Nạp Hâm do dự một chút, giống như cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, trầm ngâm hồi lâu rồi bỗng nhiên bỗng nhiên nhắm mắt lại, một cỗ linh hồn ba động bao trùm toàn bộ Thần Ân đại lục, đột nhiên từ trên người hắn phóng xuất ra, chui sâu xuống lòng đất.
Mười giây sau, Nạp Hâm mở mắt ra, quát khẽ: "Tìm được rồi."
Ý thức linh hồn của hắn xuyên thấu đại địa vạn dặm, không ngờ liên hệ được với linh hồn của Thạch Nham.
" Đừng mạo muội thu căn nguyên, nếu không có cách hay thì cứ tĩnh quan kì biến!" Một dòng niệm đầu của Nạp Hâm như tiếng sấm vang lên trong thức hải của Thạch Nham.
Thạch Nham Ý thức có chút mơ hồ bỗng nhiên bừng tỉnh, mắt run lên, thần thể chấn động.
Hắn đã tiêu hao rất nhiều sinh mệnh lực rồi.
Kịch chiến giữa Thiên hỏa so với tưởng tượng của hắn thì hung hiểm hơn rất nhiều. Lần này thiên hỏa kịch chiến không giống như lúc trước.
Thái Cổ Yêu Hỏa và Hỗn Độn Thánh Hỏa chính là hai cỗ cấp cao nhất trong thiên hỏa, trí tuệ thông đạt, hình thái sinh mệnh hoàn mỹ, là sinh linh kỳ diệu nhất thể gian.
Thái Cổ Yêu Hỏa Bát giai, Hỗn Độn Thánh Hỏa Thái cổ Yêu Hỏa Thái Cổ Yêu Hỏa cũng phải sợ hãi, bài danh đệ nhất thì cấp bậc sẽ thế nàol
Cửu giai!
Thiên hỏa đỉnh phong chi cảnh!
Vào lúc này, hắn bỗng nhiên ý thức được mình quá mức lỗ mãng rồi, chỉ đột phá tới Thần Vương đỉnh phong chi cảnh, liền cho rằng có thể muốn làm gì thì làm ở Thần Ân, tụ tập thu phục toàn bộ thiên hỏa còn lại.
Thái Cổ Yêu Hỏa và Hỗn Độn Thánh Hỏa xuất hiện đã cho hắn một cái tát, khiến hắn minh bạch loại sinh linh kỳ dị này sau khi đạt tới cao giai thì sẽ đáng sợ tới cỡ nào.
Linh hồn ý thức của Nạp Hâm đến nhanh mà đi còn nhanh hơn, chỉ một chốc đã tiêu tan.
Sắc mặt hắn rất ngưng trọng, đang cực lực tìm một phương pháp để giúp thiên hỏa.
"Ta đã cảnh cáo hắn rồi." Ở ngoại giới, Nạp Hâm hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười cười: "May vẫn chưa muộn, hơn vẫn chưa hành động lô mãng, có sự nhắc nhở của ta, chắc sẽ không làm bừa đâu."
Âu Dương Lạc Sương lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ta coi Thạch Nham trở thành một con đường bụi gai, dùng Thạch Nham để làm đối tượng theo đuổi, nếu Thạch Nham tự dựng ngà xuống, nàng ta sẽ không biết phải theo đuổi ai.
ít nhất cũng phải là ta tự mình xuất thủ, sau khi đánh bại hắn thì hắn mới có thể được ngã xuống.
Âu Dương Lạc Sương thầm nghĩ.
Thiên hỏa kịch chiến, càng lúc càng hung mãnh, Thạch Nham ẩn sâu dưới lòng đất thậm chí có thể cảm giác được Huyền Băng Hàn Diễm, Địa Tâm Hỏa đang run rẩy bất an.
Ra Hỗn Độn Thánh Hỏa chưa, bảy loại thiên hỏa và Thái cổ Yêu Hỏa chiến đấu cũng coi như là ngang tài ngang sức, không tới mức bảo hắn dồn thêm sinh mệnh.
Nhưng mà, các tới lúc thiên hỏa bài danh đệ nhất hiện ra, chẳng những bảy loại thiên hỏa này lập tức thay đổi đối tượng, ngay cả Thái Cổ Yêu Hỏa vốn hung lệ cũng phản chiến nhắm vào nó.
Nhưng dù vậy, chín loại thiên hỏa hợp lực, công thêm sinh mệnh lực của Thạch Nham phụ trợ, tựa hồ vẫn không thể thắng lợi.
Hỗn Độn Thánh Hỏa núp trong lòng đất không biết boa nhiêu năm, một mực cướp lấy căn nguyên chi lực quả thực cường hàn tới bất khả tư nghị!
Một dòng niệm đầu truyền tin của một dòng khiến Thạch Nham tỉnh dậy, nhưng chỉ mấy phút sau, bởi vì linh hồn năng lượng chảy đi, ý thức của hắn lại bắt đầu trở nên mơ hồ.
Lúc này, truyền tin của Nạp Hâm được hắn ghi nhớ, dần dần đã phát sinh ý tứ khác.
Không sai! Phải là căn nguyên! Cũng chỉ có thể là căn nguyên!
Mắt hắn sáng rực lên, nhìn chàm chàm vào căn nguyên phía trước, nhìn chằm chàm vào vật huyền diệu nhất thế gian này, niệm đầu bức thiết khó có thể ngăn chặn! Hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt!
Hắn không có lựa chọn.
Hoặc là bị thiên hỏa hao hết sinh mệnh lực, linh hồn tế đài hỏng mất, triệt để tiêu tán.
Hoặc là buông tay mặc kệ để Hỗn Độn Thánh Hỏa chiếm tiện nghi, hấp thu dung hợp mấy loại thiên hỏa, một chút lợi ích cũng không có.
Hoặc là cố lấy căn nguyên chi lực„ xem có thể thay đổi thể cục hay không, tất cả thiên hỏa hình thành trên Thần Ân đại lục đều liên quan chặt chẽ với căn nguyên, hỉnh thái sinh mệnh của mỗi một loại thiên hỏa đều mượn dùng căn nguyên, nếu cướp lấy căn nguyên thì liệu có thể thay đổi tất cả hay không?
Niệm đầu này vừa hiện ra, tựa như tâm ma ăn mòn tâm linh, không thể nào xóa đi được.
Theo sinh mệnh linh hồn dần dần trôi đi, theo ý thức mơ hồ, lời nhắc nhở của Nạp Hâm nhắc nhở hắn quên đi, niệm đầu có được căn nguyên thì điên cuồng nảy sinh.
Cuối cùng, ý thức của hắn sắp không thể tụ tập được, hắn triệt để quên cảnh cáo của Nạp Hâm, run rẩy chỉ vào trán.
Linh hồn tế đài như tầng tầng bảo tháp, từ thiên linh cái của thiên linh cái chậm rãi di động ra, mở thức hải, tầng áo nghĩa kỳ diệu như thần hồn của sinh mệnh diễm hỏa, từng tầng chông lên nhau, tỏa sáng.
Thần hồn trôi nổi không chừng ở tầng áo nghĩa, như nến tàn trong gió, giống như tùy thời sẽ tắt.
dưới loại trạng thái này, linh hồn tế đài của đó không biết hung hiểm, cứ di động tới căn nguyên.
Xi.
Linh hồn tế đài chạm vào một dòng khí mờ mịt, đường cong thần thức trong thức hải như bị đốt cháy, đột nhiên tiêu tán rất nhanh.
Một chốc một chốc, thức hải hắn mở đã bị tiêu hao một phần mười diện tích.
Đau đớn vô cùng từ sâu trong linh hồn truyền đến, hắn giống như bị lợi khí đâm vào óc, loại đau đớn này quả thực khó có thể tả được.
Với sự cứng cỏi giỏi chịu đau của hắn cũng không chịu nổi, thần hồn chi hỏa phiêu hốt, quả thực sư sắp tắt.
Ý thức vốn đần độn của hắn dướtruyen360.com đau đớn lại đột nhiên tỉnh táo lại một chút.
Một khắc này, ấn ký màu máu trên trán của thần hồn đột nhiên lóe sáng.
Một đạo điện quang trong ấn ký sáng lên, một đoạn niệm đầu ký ức đã phủ đầy bụi như mưa ào ào hạ xuống, hướng thẳng vào thần luyện chi thuật mà hắn biết từ lâu nhất.
Bốp!
Huyễn Không Giới trên Ngón tay đột nhiên bạo toái, đủ loại tài liệu hắn từng hao phí đại tinh lực để tụ tập tạc trong Huyễn Không Giới đã nổ tung hiện ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Lôi Cức Mộc, Huyết Hồn Thần Thủy, Ngũ Hành Tinh Tủy.
Ba loại chủ tài, mấy loại phụ tài lập tức ùa vào thức hải của hắn, hội họp với thức hải.
Dòng khí mờ mịt nhảy vào thức hải, tựa hồ dẫn phát sự thay đổi nào đó, ấn ký màu máu trên thần hồn truyền ra một cỗ hồng quang, bọc lấy tất cả chủ tài, phụ tài.
Xì xỉ xỉ.
Điện lưu và thần quang tụ thành một đoàn, những chủ tài và phụ này dưới sự tự phát vận chuyển thiên hỏa thần luyện chi thuật của hắn lặng lẽ tỏa ra, thành sương mù dày đặc bọc lấy cả thức hải và linh hồn tế đài.
Cơn đau thấu xương lập tức biến mất, dòng khí mờ mịt này tựa hồ không còn tạo thành uy hiếp đối với hắn.
Trong lòng mừng như điên, hắn không dám do dự, khu động linh hồn tế đài, trực tiếp xuyên qua dòng khí màu xám, linh hồn tế đài trực tiếp tóm tới căn nguyên.
Thiên hỏa thần luyện chi thuật vận chuyển, một loại ba động huyền diệu nhất trong thiên địa lấy linh hồn tế đài làm trung tâm, khuếch tán ra cướp lấy căn nguyên.
Vào một khắc đó, linh hồn tế đài của hắn và|căn nguyên đạt thành liên hệ, trong chốc lát, một đạo ánh sáng hiện lên, linh hồn tế đài của hắn và căn nguyên đột ngột hiện ra ở chỗ thiên hỏa đang kịch chiến.
Mười loại thiên hỏa đang chiến đấu ngay trước mắt hắn, khi đang giao phong kích liệt nhất thì hắn lại đâm đầu vào.