Chương 295: Ngày hôm nay hơi dài
Lâm Phàm và ông Trương vui vẻ quay về, trong tay mỗi người cầm một hộp đậu hũ thối.
“Lâm Phàm, đậu hũ này tuy rất thối nhưng ăn ngon thật đó!” Miệng ông Trương lấm lem tương, biểu cảm rất hài lòng.
“Đúng vậy!”
Hôm nay lại là một ngày vui vẻ, Tiểu Bảo dẫn bọn họ đi chơi rất nhiều nơi, mua rất nhiều đồ ăn. Từ đầu tới cuối chưa có lúc nào ngừng ăn.
“Có người đang khóc!” Lâm Phàm nói.
Ông Trương gãi đầu nói: "Có à? Tôi không nghe thấy."
Lâm Phàm nói: "Có, ôm lấy tự nhiên, nó sẽ nói cho ông biết chuyện đang xảy ra xung quanh."
Ông Trương giang hai cánh tay, dường như đang ôm lấy tự nhiên vào lòng: “A, nói cho tôi nghe đi, rốt cuộc là ai đang khóc?”
Sau đó, Lâm Phàm kéo Ông Trương đi tới hướng phía trước.
Dưới ánh đèn đường.
Kim Hòa Lị đang ngồi nghỉ trên ghế dài, đầu cúi thấp, mái tóc dài xõa xuống. Hai tay ôm lấy bắp đùi, cố nén khóc, nhưng trong bóng tối, nước mắt lại rơi xuống trên mu bàn tay.
Có lúc, áp lực quá lớn, thỉnh thoảng khóc một chút là chuyện thường tình.
Cộp! Cộp!
Có tiếng bước chân truyền tới.
“Cô đang khóc à? Tôi mời cô ăn đậu hũ thối nhé, ngon lắm!” Lâm Phàm đứng trước mặt Kim Hòa Lị, đưa đậu hũ thối trong tay ra.
Ông Trương nhìn miếng đậu hũ thối cuối cùng trong hộp, lén lút nhét vào trong miệng, rồi đưa cái hộp chỉ còn tương ra: “Tôi chỉ có tương chấm thôi, có thể liếm một cái đó!”
Kim Hòa Lị có chút khó chịu, nghe được tiếng nói, ngẩng đầu nhìn hai bệnh nhân tâm thần kia.
Vẻ mặt cố không khóc ngẩn ra.
Có lẽ là không ngờ lại có người cho cô đậu hũ thối.
Ha!
Kim Hòa Lị cười ra tiếng.
Sau đó điều chỉnh cảm xúc, thay đổi lại thành nghiêm túc, đứng dậy đi về phía xa xa.
Lâm Phàm nói: "Thật là người kỳ quái."
Ông Trương nhỏ giọng nói: "Lâm Phàm, tôi thấy trên tin tức thường xuyên nói ban đêm sẽ xuất hiện biến thái. Con trai phải biết tự bảo vệ mình."
Hai người bọn họ nhìn nhau, cảm nhận được rõ sự nguy hiểm của màn đêm, đành ảo não quay về nhà trọ.
Bọn họ sợ.
Ngày năm tháng tư!
Thời tiết quang đãng, mây đen nhợt nhạt bồng bềnh trên không trung.
Bài đăng xuất hiện trên internet vào tối ngày hôm qua đã không giấu được nữa, tin tức lan truyền khắp thành phố.
Tất cả mọi người đều biết có một nhóm lớn tà vật đang tiến gần đến thành phố Duyên Hải.
Cửa hàng bán bánh tiêu trên mặt tiền một khu phố, đôi vợ chồng đang dọn dẹp đồ, chất một ít đồ đạc lên trên xe van. Đứa con trai sáu tuổi đang ngồi xổm dưới đất chơi robot, ngây thơ không biết đang có chuyện gì xảy ra.
Chỉ cần có đồ chơi mà chơi là được, không cần biết trời long đất lở thế nào. Với trẻ con mà nói thì chuyện kia không là gì.
“Anh Lý, nhà anh muốn dọn đi à?” Người thanh niên ở tiệm bên cạnh hỏi.
“Đúng vậy! Có nhóm tà vật lớn đang di chuyển đến thành phố Duyên Hải. Tôi muốn đưa vợ con tránh đi ít lâu, chờ sau này an toàn mới quay về.”
Anh Lý xách hộp giấy, bên trong đều là đồ chơi của con trai. Đứa con trai nhỏ của anh ta mà không có đồ chơi thì chẳng đời nào chịu rời khỏi thành phố Duyên Hải. Trẻ con thì không biết nguy hiểm. So với tính mạng thì đống đồ chơi này có ích lợi gì đâu?
“Cậu có đi hay không?”
Người thanh niên lắc đầu, nói: “Bên ngoài tôi cũng không có bạn bè thân thích gì, có thể đi đâu được? Đợi ở đây thôi. Tôi tin Bộ phận đặc biệt ở thành phố Duyên Hải có thể bảo vệ chúng ta.”
Bấy giờ, những chuyện như này cũng không hiếm thấy ở thành phố Duyên Hải.
Đại đa số người dân ai nấy đều dọn đồ rời đi. Có người còn chẳng buồn mang theo đồ, chỉ xách theo vali hành lí, mua vé máy bay rời khỏi thành phố Duyên Hải đi nghỉ phép.
Bộ phận đặc biệt cũng đưa ra thông báo từ phía Chính phủ, nói thật, không có bất kì giấu diếm gì, đồng thời cũng đề nghị dân cư nếu như có chỗ ở ở vùng khác thì có thể di tản.
Vì vậy đã có không ít người dọn đồ rời đi. Nhưng cũng có người không đi, chính là vì tin tưởng năng lực của Bộ phận đặc biệt có thể bảo vệ được họ.
Mấu chốt chính là, bởi vì tà vật di chuyển cho nên lúc xây nhà sẽ chừa một phần làm khu địa đạo thu dung. Nếu quả thật bị tà vật tấn công, trân căn bản tất cả dân cư trong thành phố có thể trốn xuống dưới đất cho đến khi tai họa tà vật kết thúc.
Khu biệt thự.
Tiểu Bảo bị điện thoại của bố cậu ta đánh thức.
“Tiểu Bảo à, con rời thành phố Duyên Hải đi, một thời gian nữa hãy trở về.”
“Không đi! Chết cũng không đi!”
Cụp!
Cúp điện thoại, sau đó lại thiu thiu ngủ.
Không phải đi học thật tốt. Cậu ta thích cuộc sống như vậy. Muốn ngủ một giấc thật ngon sau đó thức dậy là đi tìm Lâm Phàm và ông Trương ngay. Cậu ta rất thích được chơi cùng với hai người họ.
Vệ sĩ bảo vệ cậu chủ Tiểu Bảo nhận điện thoại của ông chủ yêu cầu đưa Tiểu Bảo rời đi. Có điều anh ta rất khó xử.
Anh ta hiểu tính cách của cậu chủ Tiểu Bảo. Nếu như không làm theo đúng ý của cậu ta thì tình hình không ổn. Vì thế, với yêu cầu của ông chủ, anh ta chỉ có thể nói sẽ cố hết sức, không dám cam đoan trăm phần trăm là có thể làm được.
Nhà trọ.
Lâm Phàm mở mắt ra, ngồi trên giường, mơ màng gãi đầu, đầu óc mới vừa tỉnh ngủ hãy còn chưa tỉnh táo, tạm thời còn chưa kịp phản ứng gì.
“Uống đi!” Ông Trương khom người, mở tủ đầu giường, lấy sữa đậu nành ra đưa cho Lâm Phàm. Sau đó, ông ta nhìn qua một bên. Kì lạ thật, Lưu Ảnh mới qua đêm ở đây tối ngày hôm qua giờ đã không thấy đâu nữa.