Chương 296: Ngày hôm nay hơi dài (2)
Đi sớm thật đấy!
Mỗi ngày Lưu Ảnh tỉnh lại, anh ta đều phát hiện mình nằm bên cạnh ông Trương trong tình trạng không mảnh vải che thân. Đối với anh ta mà nói đây là một chuyện rất là đau trứng, cho nên mới rón rén mặc quần áo tử tế, ảo não rời đi sớm.
Chỉ sợ bọn họ tỉnh lại thấy cảnh anh ta chật vật như vậy.
Lâm Phàm cùng Ông Trương đối mặt, cười híp mắt.
"Coca!"
"Sprite!"
"Cạn ly!"
Tà vật Công Kê dè đặt quan sát hai người, thật là có bệnh. Đơn cử như hành động mới vừa rồi, làm người khác khó hiểu, không biết nghĩ thế nào.
Thôi bỏ đi.
Tiếp tục tiến hành nhiệm vụ nằm vùng, đẻ bốn quả trứng gà. Khiêm tốn mới là mấu chốt duy nhất để đi đến cuối cùng.
Lâm Phàm uống coca, đứng ở bên người Gà Mái, sở đầu nó, nhặt bốn quả trứng gà lên, mỉm cười nói: “Thật cực khổ cho mày rồi.”
Sau đó nấu sôi nước sôi, ở trước mặt tà vật Công Kê, tàn nhẫn bỏ trứng gà vào bên trong.
Trong lòng tà vật Công Kê luôn có loại cảm giác khác thường, dường như là đang đưa con mình vào miệng cọp vậy.
Tại sao lại có thể có cảm giác như vậy nhỉ?
Thật lòng không hiểu nổi.
Sau đó, Lâm Phàm đưa cho ông Trương hai quả trứng gà đã luộc chín. Đi đến trước mặt Gà Mái, đưa một quả ra, mỉm cười nói: “Cho tới giờ đều là mày cho chúng tao những thứ tốt nhất. Mày cũng chưa từng ăn qua bao giờ, thử một lần đi?”
Tà vật Công Kê thừ ra.
Nó ngẩng đầu, mắt gà mê man nhìn Lâm Phàm, anh đang đùa với nó à?
Không...
Không giống như là đùa, thật giống như rất chân thành, không có chút giả tạo nào.
Nhưng nó muốn nói...
Nhân loại ngu xuẩn, anh đừng có quá giới hạn, thật cho là tà vật anh hùng như nó sợ anh hay sao?
Sau đó, nó hèn mọn lắc đầu. Không cần, thật sự không cần. Nó không có chút hứng thú nào với mấy quả trứng gà này. Các người cứ từ từ ăn đi!
“Tốt lắm!”
Lâm Phàm sờ đầu Gà Mái. Có thể có được con vật nuôi ngoan ngoãn, lúc nào cũng sẵn lòng cho chủ những thứ tốt nhất, khó trách, nó có thể trở thành bạn tốt của anh và ông Trương. Tính cách họ đều giống nhau.
Tà vật Công Kê nhẫn nhục mang gánh nặng, ghi nhớ những chuyện xảy ra này ở trong lòng.
Một ngày nào đó, nó sẽ cao ngạo ngẩng đầu, nói cho tất cả mọi người rằng: “Tà vật Công Kê ta là anh hùng chân chính!”
"Lâm Phàm, lát nữa chúng ta làm gì đây?" Ông Trương hỏi.
Lâm Phàm ngẫm nghĩ.
Đúng vậy.
Lát nữa sẽ làm gì đây?
"Chúng ta về thăm nhà một chút đi." Lâm Phàm nói.
"Được."
Bọn họ rời khỏi Bộ phận đặc biệt, đứng chờ đại sư Vĩnh Tín ở dưới lầu. Đợi một lúc lâu cũng không thấy đối phương đâu. Xem ra hôm nay đối phương chưa tới.
"Ông Trương, chúng ta đi thôi."
Lúc này, đại sư Vĩnh Tín nhìn mấy người trước mặt mà nhức đầu. Sáng sớm thức dậy, mới vừa chuẩn bị đi ra ngoài tiếp tục tạo quan hệ tốt với hai người kia. Nào có ngờ mấy người Lâm Minh Đạo lại xuất hiện ở trước mặt ông ta.
Chỉ có thể mỉm cười đối mặt: “Các vị thí chủ tìm lão nạp có chuyện gì? Không có gì thì giải tán hết đi.”
“Con lừa trọc nhà ông dạo này đang làm gì? Cả ngày không thấy bóng dáng đâu?”
Lâm Minh Đạo tò mò hỏi, trước kia cũng không xảy ra chuyện như này. Thế mà bây giờ đã liên tục mấy ngày như vậy. Nói không có ẩn tình gì thì đúng là giả.
Đại sư Vĩnh Tín chắp hai tay, nghiêm túc nói: “Chuyên mài Phật pháp, khổ niệm kinh Phật.”
Mà đáp trả lại ông ta lại là những cặp mắt còn lâu mới tin ông ta.
Lưu Hải Thiềm vỗ nhẹ lên bàn nói: "Trước đừng nói nhảm, lần này là có chuyện phải làm, Độc Nhãn Long sắp xếp cho chúng ta một nhiệm vụ mới, cần ông giúp một tay.”
Đại sư Vĩnh Tín nói: “Nói đi.”
Lưu Hải Thiềm chỉ vào Lâm Minh Đạo: “Ông ta chuẩn bị dùng Phi Hạch Thuật, điều khiển đi thăm dò tình hình bên phía tà vật. Có điều chặng đường xa xôi, cần có kinh văn Phật môn gia trì. Có ông giúp một tay, chuyện kia sẽ dễ làm hơn nhiều.”
Nghe câu này, ông ta cũng đã biết họ đều đến là vì tà vật.
Gặp phải chánh sự, dĩ nhiên không thể thoái thác.
Rất nhanh.
Tất cả công việc chuẩn bị cũng đã xong, đài làm phép, hoàng phù lót đường cũng đã có hết.
Lâm Minh Đạo dương dương đắc ý nói: "Gặp phải loại chuyện này, phải để cho Lâm đại gia ra sân."
Lưu Hải Thiềm không muốn tranh cãi cùng Lâm Minh Đạo. Nếu như là trước đây ông ta tất nhiên sẽ không chút khách khí mà nói: “Chuyện cỏn con thế mà ông xem như là lớn lắm. Thật sự là mất mặt.”
Trước đài làm phép phủ vải vàng, Lâm Minh Đạo móc từ trong ngực ra một tấm bùa màu vàng, đưa cho Vĩnh Tín một cây bút lông, nói: “Nào, thấm ít máu vào, soạn viết kinh văn. Lần này đi một chặng xa, nguy hiểm cũng lớn, cho nên nhất định phải thành tâm, tuyệt đối đừng có làm bừa.”
“A Di Đà Phật.”
Đại sư Vĩnh Tín thần sắc nghiêm túc nhận lấy bút lông, miệng niệm Phật hào, cắt đứt đầu ngón tay, nhỏ máu xuống trong chén, sau đó cầm bút dính máu viết xuống.
Kinh văn cuồn cuộn tuôn ra từ trong miệng liền thành một mạch.
“Tốt lắm.”
Lâm Minh Đạo nắm lá bùa màu vàng trong hai tay, nhanh chóng xếp thành hình tiên hạc, miệng lẩm bẩm, đầu ngón tay điểm một cái, con hạc giấy tựa như vỗ cánh sống dậy.
“Đi.”
Hai ngón tay chỉ ra hướng bên ngoài. Hạc giấy vỗ cánh, trong chớp mắt biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Chậu nước đặt bên cạnh, mặt nước chuyển như mặt gương, hiện lên hình ảnh mà hạc giấy thấy được.
Hệt như Lưu Hải Thiềm nói. Phi Hạc thuật đúng là chuyện cỏn con. Nhưng với chặng đường và tốc độ thế này thì không phải là vấn đề cỏn con nữa, mà lại là đạo thuật Mao Sơn mà chỉ có cường giả giống như ông ta mới có thể thi triển được.