Chương 298: Ngày hôm nay hơi dài (4)
Hạc giấy chao liệng trên không trung, quan sát tà vật di chuyển ở phía dưới. Bất kì nhà động vật học nào xuất hiện ở đây cũng đều cho rằng đám tà vật này giống như là động vật bình thường. Có điều, chúng không phải là động vật bình thường mà là tà vật rất kinh khủng.
Đột nhiên.
Có một con tà vật dáng dấp chim muông tà vật tựa như lấy được chỉ thị, vỗ cánh, tấn công thẳng vào hạc giấy.
Tốc độ rất nhanh, móng vuốt sắc bén đến xé nát được sắt thép.
Rất nhanh.
Móng vuốt chạm được hạc giấy, phát ra tiếng va chạm hệt như của kim loại với nhau.
Lâm Minh Đạo đang điều khiển hạc giấy kinh hô: “Bị tà vật phát hiện ra rồi! Tôi phải tăng thêm tốc độ, các người cẩn thận quan sát!”
Làm việc từ khoảng cách xa vốn là một chuyện rất khó làm. Dĩ nhiên không thể nào chống lại được tà vật.
Còn may Vĩnh Tín dùng kinh văn gia trì, bằng không thì chỉ cần một chút thôi, con hạc giấy chắc chắn sẽ nát bấy.
Đây cũng coi như là lần đầu tiên mà Mao Sơn và Phật gia hợp tác.
Tà vật Phi Cầm không hủy được hạc giấy, có chút nóng nảy, kêu lên một tiếng lại nhào tới tấn công. Rõ ràng chính là muốn xử chết hạc giấy này.
Dưới thao tác của Lâm Minh Đạo, hạc giấy thay đổi phương hướng linh hoạt, sau đó đáp xuống, ẩn trong đoàn tà vật đông đúc tìm xem có sự xuất hiện của tà vật kinh khủng nào hay không.
Tà vật di chuyển trên mặt đất cũng phát hiện được tình hình trên không trung, tức giận gầm thét.
Trong phút chốc, ngay lúc con hạc giấy sắp lẩn vào được trong đám tà vật thì một đạo tàn ảnh màu đen lướt qua một cái, hệt như một cái tua xuất hiện từ đâu đó.
“Mất liên lạc rồi.” Trán Lâm Minh Đạo rịn mồ hôi, sau đó vội vàng hỏi: “Mới vừa nãy các người có thấy rõ ràng là thứ gì hay chưa?”
Đám người Lưu Hải Thiềm cũng lắc đầu.
“Không thấy, tốc độ quá nhanh, chỉ có thể nhìn được một bóng đen, có thể là tua của loài vật nào đó.”
“Có chút phiền rồi đây. Hình như không phải đơn giản như chúng ta tưởng tượng đâu.”
Lâm Minh Đạo phùng mang trợn mắt nói: "Các người có lầm hay không? Tôi khổ cực đến giờ mà các người không thấy được cái gì hay sao? Thế không phải nói là tôi giữ nguyên động tác tới mấy giờ đồng hồ là uổng phí hết hả?"
"Ừ."
"Ừ."
Lưu Hải Thiềm cùng đại sư Vĩnh Tín gật đầu, thừa nhận hệt như lời Lâm Minh Đạo nói là: “Ông nói không sai, đúng là uổng phí hết rồi.”
Cường giả Y gia nói: “Cũng không coi là uổng phí. Mới vừa nãy quan sát được, ít nhất cũng biết, hạc giấy xếp bằng hoàng phù, đồng thời độ phật môn kinh văn mà còn bị một kích phá hư chứng tỏ bản lĩnh tà vật không tệ. Nói cho Độc Nhãn Long đi để cho ông ta sớm chuẩn bị.”
“Còn may đám người Hằng Kiến Thu từ trụ sở chính đến vẫn chưa rời đi. Trên phương diện chống đỡ lại tà vật cũng có được thêm người giúp.”
Có lẽ đây là an ủi cuối cùng đi.
Mà vị kia đã năm viện, chân cũng gãy rồi. Chẳng lẽ đến hôm đó ngồi xe lăn vào khai chiến với tà vật?
Nghĩ đến thôi cũng thấy đáng sợ.
Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn
Tiểu Khải mặc đồng phục bảo vệ, ngồi trên ghế cầm điện thoại đọc tiểu thuyết mạng “Chiến Thần trở về”, đọc đến say mê vô cùng.
Thậm chí anh ta còn rất muốn nói cho người khác biết rằng, nhìn đi, không thấy công việc đầu tiên của Chiến Thần sau khi trở về là làm bảo vệ hay sao?
Hệt như công việc của anh ta bây giờ vậy.
Dĩ nhiên.
Tâm trạng của anh ta bây giờ cũng không tốt cho lắm, phát hiện được bộ “Chiến Thần trở về, anh nhiều chuyện”, vốn tưởng rằng đây là một bộ truyện xuất sắc, nhưng mới đọc đã khiến anh ta tức đến chút nữa là hộc máu.
Chiến Thần trở về làm bảo vệ, phát hiện ra con gái ở trong chuồng chó, vung tay lên cho đòi mười triệu anh em tới. Xem đến đây, Tiểu Khải nhiệt huyết dâng trào, cả người cũng sôi máu.
Kích động đến muốn nhảy cẫng lên. Anh ta biết sắp đến lúc kịch tính rồi.
Nhân vật chính nói với những kẻ ức hiếp con gái mình rằng: “Hành động của các người đã hoàn toàn chọc giận tôi! Dù cho có là ông Trời xuống đất cũng vô ích!”
Nhưng… tình tiết tiếp theo lại làm cho anh ta chưng hửng. Mấy người anh em mà nhân vật chính gọi tới, mỗi người cho Chiến Thần một cái bạt tai, hùng hổ mắng: “Ngày nào cũng là anh nhiều chuyện!”
Nói thật, Tiểu Khải suýt chút nữa tức đến hộc máu. Tác giả cẩu tặc! Nhà mi có biết viết hay không hả?
Đó là Chiến Thần đấy! Những người kia đều là chiến hữu, là huynh đệ tình thâm. Gọi tới giúp đỡ là chuyện bình thường! Dù cho số lần gọi có hơi nhiều, nhưng các người cũng không thể làm như vậy!
Đã quên chuyện từng cùng nhau vào sống ra chết, huynh đệ tình thâm hay sao?
Cứ cho là tình nghĩa huynh đệ không thâm sâu nhưng mà tóm lại cũng có chút chút chứ?
Anh ta cho bộ truyện này một điểm, đồng thời để lại một lời bình tệ hại. Tiểu Khải bỏ điện thoại di động xuống, nặng nề lấy hơi, cần phải thả lỏng nội tâm một chút. Đọc truyện mà thiếu chút nữa phát nổ.
Nhưng vào lúc này.
Anh ta thấy từ đằng xa có hai bóng người đi tới, rất quen thuộc. Nhìn kĩ một chút, hóa ra là hai bệnh nhân tâm thần trở lại. Tâm trạng anh ta hơi kinh hãi.
Tiểu Khải rất là hâm mộ hai người bệnh nhân tâm thần này, dù sao người ta cũng quen biết được cậu ấm nhà giàu.
Nếu mà nói lý, thì đúng là có chỗ dựa.
Tiểu Khải cầm điện thoại di động lên, gọi điện cho Viện trưởng Hách thông báo tình hình ở đây cho ông ta. Trong khoảng thời gian này, anh ta thâm thúy hiểu ra được một chuyện, bệnh viện tâm thần không có hai người này thì an toàn vô cùng!
Lâu lắm rồi anh ta không thấy cái xe cứu thương nào tới hết.