Chương 308: Tà vật Công Kê ảo tưởng cuộc sống tương lai vĩ đại (2)
Tiểu Bảo vui vẻ nói: "Dĩ nhiên đều ngon. Đây là tôi cố ý cho người đi mua đó. Là để dành cho buổi cắm trại hôm nay."
Bọn vệ sĩ chung quanh rất hâm mộ. Giá cả của những món ăn này gấp mấy lần tiền lương mỗi tháng của bọn họ.
Người nghèo không có tư cách ăn.
Chỉ có người giàu mới có thể hưởng dụng những thứ này.
Mà thân là bạn của cậu chủ Tiểu Bảo, thật quá may mắn, cũng không biết nên làm sao để hình dung, dù sao cũng sắp hâm mộ đến phát ghen.
Tà vật Công Kê ngoan ngoãn ngồi xổm ở nơi đó.
Tiếng kêu khi nãy của nó chính là để hấp dẫn tà vật tới. Loài người nghe không hiểu thanh âm của nó, đó là ngôn ngữ trao đổi cùng tà vật.
Anh lợi hại thì có thể làm gì?
Bổn anh hùng tà vật dẫn đại quân đến đây, dùng số lượng khổng lồ chắc chắn có thể đè bẹp anh xuống đất! Tên nhân loại hèn mọn ngu xuẩn, từ khi các người chém chết đồng bào của nó ở trước mặt nó, còn ép nó ăn máu thịt đồng bào nó thì vận mệnh của đám nhân loại này đã định trước bi thảm rồi!
Mà nó sẽ trở thành anh hùng tà vật, được vô số tà vật sùng bái.
Tà vật Công Kê rơi vào trong ảo tưởng, lâng lâng.
Đột nhiên, tà vật Công Kê cảm giác sợi dây đeo vào trên cổ có hơi chặt. Không phải tự sợi dây chặt lại, mà là nhân loại ngu xuẩn đang kéo nó qua. Cách làm thô lỗ như vậy khiến cho tà vật Công Kê cảm thấy tức giận.
“Gà Mái, mấy món này ăn ngon lắm, mày thử đi.” Lâm Phàm đưa miếng thức ăn đến trước mặt nó.
Tà vật Công Kê nhìn Lâm Phàm, sau đó cúi đầu ăn thức ăn.
Nhân loại ngu xuẩn, cứ cho anh phách lối thêm chút nữa đi! Nó thân là anh hùng tà vật đã đưa họ đến vực sâu, chờ cho tà vật được nó hiệu triệu đến xơi tái họ. Đến lúc đó, Lâm Phàm sẽ biết tà vật Công Kê sống cạnh anh vĩ đại đến mức nào.
Ờ?
Không tệ. Mùi vị của món này được đấy.
Lâm Phàm nhìn gà mái thích ăn thức ăn này, lộ ra nụ cười vui mừng. Anh thích chia sẻ những thứ tốt với vật nuôi của mình.
...
"Các vị bạn mạng, bây giờ tôi đi đường tắt đuổi theo tà vật ở phía trước. Đợi một lát nữa tìm chỗ khuất mà trốn. Đến lúc đó tôi sẽ liều mình vạch trần mặt mũi thực của tà vật cho mọi người xem."
Tôn Hiểu cầm điện thoại di động, không có đi theo ở sau lưng tà vật, mà đi đường tắt, chạy đến phía trước tà vật đem ống kính nhắm ngay về phương xa.
Nhưng vào lúc này, anh ta phát hiện đằng xa có người.
“Mẹ nó! Sao lúc này lại có người ở ngoại ô?”
Tôn Hiểu kinh hô.
Bình luận trong buổi livestream lại bùng nổ:
“Ngạo mạn! Thật là ngạo mạn quá đi! Đại quân tà vật di chuyển đến nơi rồi mà bọn họ còn cắm trại!”
“Vận khí của bọn họ thảm thật đấy! Nếu đại quân tà vật mà còn không thay đổi phương hướng thì bọn họ toi đời!”
“Anh Tôn, tranh thủ lúc tà vật còn chưa tới, mau nhắc bọn họ chạy đi!”
Tôn Hiểu nhìn bình luận, có cảm giác nói rất đúng.
Ngay lúc anh ta chuẩn bị đứng dậy thì mặt đất chấn động, bụi bặm phương xa cuộn lên. Mới vừa đứng dậy, trong nháy mắt lại vội vàng nằm xuống, chỉ có thể đưa điện thoại di động nhắm về hướng đằng xa.
"Tà vật đã tới, không kịp thông báo bọn họ."
Tôn Hiểu bất đắc dĩ nằm ở chỗ đó. Bây giờ anh ta cũng không có cách nào. Mới vừa tính toán xong, anh ta chạy tới đó cần một khoảng thời gian. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, tà vật chắc chắn có thể đến chỗ của bọn họ trước rồi.
Chờ đến lúc đó, đừng nói có thể cứu người khác hay không, chỉ sợ anh cũng bị dính líu vào.
Bình luận trên livestream nổ tung:
“Anh Tôn đã cố gắng!”
“Ôi suy nghĩ kiểu gì mà dám đi cắm trại lúc tà vật đến chứ? Đây đúng là tự tìm chết mà!?”
“Tự làm bậy không thể sống! Đây là ví dụ sống sờ sờ, hy vọng bọn họ không chết quá thảm.”
Người xem livestream cảm thán.
Đây đúng là nộp mạng.
Bọn họ thấy đại quân tà vật khổng lồ như vậy, cũng hoảng sợ không biết nên nói cái gì, cũng chỉ có thể giống như Tôn Hiểu chuẩn bị đầy đủ trốn ở xa xa, mới có thể bình yên vô sự. Dĩ nhiên, coi như là như vậy, Tôn Hiểu cũng tính là trong nguy hiểm.
"Động đất." Tiểu Bảo kinh ngạc nói.
Lâm Phàm cùng ông Trương nhìn về phía trước, nơi đang có bụi bặm cuồn cuộn cuốn tới. Một mảnh tối tăm, không thấy được tình hình bên trong.
Bọn vệ sĩ phụ trách bảo vệ cho Tiểu Bảo dựng đứng tóc gáy.
“Tất cả mọi người lên đạn cho tôi! Chuẩn bị chiến đấu!”
“Cậu chủ Tiểu Bảo, tà vật đi ngang qua nơi này, chúng ta đi mau!”
Đội trưởng đội vệ sĩ vội vàng nói.
Lúc đi đến đây, anh ta đã cẩn thận phân tích, dựa theo đường đi của tà vật thì sẽ không đi tới nơi này, nhưng bây giờ tà vật lại xuất hiện ở đây thế thì gay to rồi.
Với thực lực của bọn họ mà đối mặt với tà vật, không phải anh ta nói ngoa, chắc chắn là bị giết trong nháy mắt.
Dĩ nhiên, bị giết trong nháy mắt là bọn họ.
Ông Trương nắm cánh tay Lâm Phàm, trên mặt lộ ra thần sắc hoảng sợ, rúc lại sau lưng Lâm Phàm, thỉnh thoảng thò đầu ra, tò mò nhìn về phía xa.
"Tiểu Bảo cũng sợ."
Tiểu Bảo có thể đi cắm trại chơi đùa rất vui vẻ, không buồn không lo, cùng ở chung với người cậu bé thích, cùng nhau chơi đùa, là khoảng thời gian cậu ta vui vẻ nhất.
Lâm Phàm giang hai cánh tay, nắm bả vai của cả hai bọn họ, an ủi:
"Đừng sợ, có tôi ở đây, tôi sẽ bảo vệ các người."