Chương 309: Tôi xem trên TV, cách này gọi là vẫy Kim Điêu
Đội trưởng đội vệ sĩ dặn dò người lái xe tới, sau đó kéo cậu chủ Tiểu Bảo.
“Cậu chủ, chúng ta đi mau. Với tài lái xe của chúng tôi chắc chắn có thể rời khỏi chỗ này.”
Anh ta rất tự tin vào tài lái xe của mình.
Thật ra thì, anh ta có một bí mật không nói cho người khác biết, đó chính là có không ít người khen ngợi anh ta lái xe Ferrari bằng một tay dáng vẻ rất đẹp trai.
Anh ta không có Ferrari nhưng mà anh ta có cậu chủ Tiểu Bảo.
"Lâm Phàm, ông Trương, chúng ta đi mau." Tiểu Bảo không mắc bệnh tâm thần, vẫn biết cái gì là nguy hiểm, Mặc dù không thấy được thứ trong màn bụi đất kia là gì nhưng mà cậu ta biết chắc chắn không phải thứ gì tốt.
Tà vật Công Kê quan sát tình hình hiện trường. Phát hiện nhân loại ngu xuẩn muốn rời khỏi đây. Nó nhất định không đồng ý. Khó khăn lắm mới gọi được tà vật qua đây, sao có thể để cho họ cứ thế chạy mất cho được?
Sau đó, tà vật Công Kê làm một chuyện rất to gan. Nó thừa dịp Lâm Phàm không giữ chặt dây dắt, đôi chân ngắn cũn chạy đến hướng đại quân tà vật.
“Gà Mái, quay lại đây.”
Lâm Phàm đang chuẩn bị rời đi cùng Tiểu Bảo thấy Gà Mái chạy đến chỗ xa, anh bèn đứng tại chỗ, vẫy tay.
Thấy Gà Mái càng chạy càng xa.
Lâm Phàm gãi đầu nói: "Hình như tôi không đi được rồi. Tôi phải đưa Gà Mái đi. Nó là vật nuôi của tôi, không thể bỏ nó lại được."
Đội trưởng đội vệ sĩ gấp đến đổ mồ hôi trán nói: "Anh Lâm, tình hình bây giờ đặc thì, chỉ vì một con gà thì không đáng."
Lâm Phàm lắc đầu.
Ông Trương nói: "Chúng ta phải mang Gà Mái về, nó là vật nuôi của chúng tôi. Không thể bỏ nó lại được."
Tình huống bây giờ rất nguy cấp, đội trưởng đội vệ sĩ trầm tư trong chốc lát, trực tiếp kéo tay Tiểu Bảo, không còn cách nào, trách nhiệm của bọn họ là bảo vệ cậu chủ Tiểu Bảo. Họ sẽ chỉ bảo vệ cả người khác dưới tình huống sự an toàn của cậu chủ Tiểu Bảo không bị đe dọa.
Hôm nay hai người Lâm Phàm và ông Trương muốn ở lại tìm Gà Mái, đó là chuyện của hai người họ, không có liên quan gì đến anh ta.
“Cậu chủ chúng ta đi!”
Anh ta đã tính bỏ lại Lâm Phàm và ông Trương, chỉ muốn mang cậu chủ rời đi nơi này.
Lúc này.
Không trung có một con chim to lớn phát ra tiếng gào chói tai, vóc dáng rất lớn, thân giương cánh, chiều rộng chừng hơn bốn thước, bóng đen to lớn hắt xuống mặt đất.
"Nổ súng!"
Bọn họ thân là vệ sĩ của con nhà đại phú hào, dĩ nhiên mang theo súng ống.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Hỏa khí khiến cho cảnh tượng vốn hòa bình lại đột nhiên tràn đầy khói súng chiến tranh.
Tốc độ của con chim nọ rất nhanh, đạn căn bản không bắn kịp.
Ngay sau đó.
Con chim nọ đậu xuống trên triền núi đằng sau bọn họ, giang cánh ra, kêu lên một tiếng, hoàn toàn cắt đứt đường chạy của bọn họ.
"Xong đời."
Đội trưởng đội vệ sĩ biết lợi hại của tà vật. Bọn họ nhiều lắm cũng chỉ đối phó với con người được mà thôi. Nếu gặp đụng phải tà vật thì căn bản không cách nào đối kháng được.
Tay cầm điện thoại di động của Tôn Hiểu cũng đang khẽ run.
Bình luận bắn đầu màn hình:
“Bà mẹ nó! Đây rốt cuộc là tà vật gì?”
“Khủng khiếp quá đi mất! Sải cánh của nó cũng phải bốn, năm thước!”
“Anh Tôn, anh là chuyên gia, anh giảng giải cho chúng tôi nghe đi.”
Mấy cư dân mạng bình thường đều biết có tà vật tồn tại, nhưng có thể chính mắt nhìn thấy thì lại là chuyện khác. Nhất là livestream trực tiếp giống như thật thế kia, khiến cho không ít người dù cách một màn ảnh cũng lạnh hết cả người.
Tôn Hiểu kịp phản ứng lại từ trong nỗi khiếp sợ.
“Mới nãy là Kim Điêu. Tôi đã từng trông thấy cảnh tà vật này chiến đấu cùng với một cường giả thuộc Bộ phận đặc biệt. Con tà vật lúc đấy nhỏ hơn con này đến một nửa.”
“Theo suy đoán của tôi, tà vật Kim Điêu này ít nhất là tà vật cấp bảy.”
“Hơn nữa, mọi người đừng có xem thường loại tà vật này. Tốc độ của nó đã vượt quá tốc độ âm thanh rồi. Lúc bay tốc cao lực sát thương rất kinh khủng. Đồng thời, lông vũ của nó cũng rất cứng, dù có là súng ống cũng không cách nào bắn xuyên qua lông vũ của nó được.”
Cư dân mạng xem livestream nghe mà có chút hoang mang.
Tà vậy cấp bảy?
Thế thì thật lợi hại!
Vũ khí nóng cũng không cách nào bắn xuyên qua lớp lông vũ.
Tốc độ bay đạt đến tốc độ âm thanh.
Tổng hợp mấy điểm này thôi là thấy không người bình thường nào sánh được rồi.
Cho dù có là thành viên Bộ phận đặc biệt đi chăng nữa thì e là cũng không phải đối thủ của nó.
“Anh Tôn, anh nói nhiều như vậy, ý chính là đám người kia xong đời rồi.”
“Chắc chắn là ý này đó!”
“Ôi, đám người đáng thương!”
Tôn Hiểu nhìn về phương xa một cách chăm chú, mắt nhìn không chớp. Mới nhìn mấy lượt, anh ta nhận ra có rất nhiều tà vật đã từng thấy qua, cũng có hiểu biết, đều là mấy tà vật rất mạnh. Tà vật lợi hại thì giống như động vật nằm ở đỉnh chuỗi thức ăn vậy.
Ví như tà vật Kim Điêu là bá chủ bầu trời.
Mà đám tà vật như tà vật Ác Cẩu kia cũng chỉ là thứ yếu ớt.
Tà vật Công Kê đứng ở trước đoàn tà vật, kêu gào.
Tà vật Công Kê: “Các ngươi rốt cuộc đã tới! Không sai, chính là ta gọi các ngươi tới! Ta là người nằm vùng ở thế giới loài người, lại là anh hùng trong số tà vật. Nhân loại ngu xuẩn sau lưng ta kia chính là đối tượng các ngươi phải đối phó. Giết chết anh ta thì tà vật chúng ta sẽ thắng lợi.”
Đoàn thể tà vật: “Ngươi ở chung với con người? Ngươi là kẻ phản bội?”
Tà vật Công Kê: “Ta là anh hùng tà vật!”