Chương 175: Quỷ Đồng Có Cuộc Sống Mới
Ngơ ngơ ngác ngác gia nhập hàng ngũ tiểu quỷ, Trần Ái Học cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Hình như mình đến đây là để cảnh cáo cho tên đáng sợ kia mà, tại sao lúc này lại gia nhập với bọn họ rồi?
Nhưng nhìn một đám đám bạn nhỏ nhiệt tình, Trần Ái Học cảm thấy hiện tại cũng không tệ lắm.
Có tên gọi, lại còn có bạn chơi, mặc kệ, chơi trước rồi nói sau.
Đang lúc chơi vui vẻ, mèo mun và gà ngốc đã ăn uống no đủ cũng chạy ra.
Nhìn thấy hai con linh thú đến, Trần Ái Học giật nảy mình.
Cảm giác uy hiếp như ẩn như hiện trên thân mèo mun cùng gà ngốc kia làm nó hoàn toàn không dám coi nhẹ, toàn thân không được tự nhiên, nó dường như cảm giác mình giống như đồ ăn của chúng nó vậy.
Nhưng đám tiểu quỷ lại không quan tâm, hoan hô xông tới, cùng mèo mun gà ngốc hoà thành một khối, nhìn đặc biệt buồn cười.
Trần Ái Học nhìn thấy thế mắt trợn tròn.
Rõ ràng là hai loại chủng loại khác biệt, khí tức ẩn ẩn chống lại nhau, tại sao có thể thân cận như thế?
Nhìn dáng vẻ Trần Ái Học sợ hãi bất an, một tiểu quỷ trong đám chạy tới cười nói:
- Lớp trưởng đừng sợ, Miêu tỷ cùng Gà đại ca rất tốt, sẽ không tổn thương cậu đâu, đến đây, cùng nhau chơi nào.
Nói xong, tiểu quỷ không chờ Trần Ái Học trả lời liền lôi kéo nó đi tới trước mặt mèo mun.
Mèo mun ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, lẳng lặng dò xét Trần Ái Học, ánh mắt bình tĩnh, không chỉ không có ý tứ uy hiếp, ngược lại còn lộ ra một cỗ thương hại.
Trần Ái Học xuất hiện, mèo mun đã sớm phát giác, chỉ là cảm giác được đám tiểu quỷ cùng nó chơi rất vui, cho nên cũng không làm gì cả.
Chờ sau khi Hùng lão sư ra mặt, mèo mun càng cải biến tâm tính.
Hùng đại quan đã chú ý ngươi, tiểu quỷ ngươi phải trân quý thời gian vui vẻ hiện tại đó.
Meo ô!
Mèo mun kêu một tiếng, quay đầu ra hiệu.
Trần Ái Học chớp chớp mắt, ta không hiểu tiếng mèo!
Đám tiểu quỷ lại hì hì cười nói:
- Lớp trưởng, miêu tỷ là ăn nhiều muốn giảm béo, đến, chúng ta leo lên trên lưng của miêu tỷ.
Nói xong, tiểu quỷ liền lôi kéo Trần Ái Học bay lên, liên hợp với những tiểu quỷ khác, như xếp chồng người, nằm ở trên thân mèo mun, chồng thành một đống cao.
Sau đó, âm sát khí tức trên người đám tiểu quỷ lưu động, truyền lại một loại áp lực vô hình, đem mèo mun ép nằm xuống dưới.
Mèo mun cũng không biến thân, cứ như vậy trực tiếp thừa nhận, sau đó như là tập chống đẩy, hít đất, cúi người, đứng dậy, cúi người, đứng dậy, nhìn rất nhẹ nhàng.
Nói là giảm béo, còn không bằng nói là một hoạt động chơi đùa giải trí.
Trần Ái Học ban đầu còn có chút lo lắng, nhưng rất nhanh, nhìn đám tiểu quỷ chơi vui vẻ, nó cũng bắt đầu động tâm, sau đó một cỗ oán khí trên thân bộc phát.
Ba!
Mèo mun trực tiếp nằm bẹp xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang trầm, cái cằm đều bị hung hăng dập một cái, sau đó mắt mèo trừng lớn, một mặt ngơ ngác!
Đám tiểu quỷ:
- . . .
Trần Ái Học:
- . . .
Tay chân có chút luống cuống nhảy ra, Trần Ái Học yếu ớt nói:
- Em không phải cố ý, em. . . xin lỗi.
Mèo mun quay đầu nhìn nó một chút, ánh mắt ngưng trọng.
Oán khí của tiểu quỷ này. . . thật nặng nha!
Meo ô!
Mặc dù bị bất ngờ một lần, nhưng mèo mun lại không tức giận, kêu nhu hòa một tiếng.
Đám tiểu quỷ vội vàng an ủi Trần Ái Học, ra vẻ không có chuyện gì, Miêu tỷ rộng lượng vô cùng, sẽ không ăn cậu đâu.
Trần Ái Học nhìn thấy mèo mun thật sự không quan tâm, hơn nữa còn dùng ánh mắt nhu hòa nhìn nó, nó lập tức thở dài một hơi, cõi lòng băng lãnh đột nhiên xuất hiện một tia ấm áp.
Nhưng rất nhanh, mèo mun liền kêu một tiếng với gà ngốc, sau đó ra hiệu cho đám tiểu quỷ.
Đám tiểu quỷ nhìn về phía gà ngốc.
Gà ngốc nguyên bản đang ở bên cạnh nhìn trộm, thấy thế vội vàng lắc đầu, sau đó chạy đi.
Nói đùa cái gì, ta không có mập như ngươi, không thèm chơi trò chơi ngây thơ này.
Nhưng đám tiểu quỷ lại hoan hô truy kích gà ngốc.
Trần Ái Học ban đầu còn không có ý định gì, sợ hãi lại gây ra vấn đề, nhưng là bị đám tiểu quỷ kéo một phát, liền không quan tâm, gia nhập vào bên trong đám đuổi theo.
Trong phòng ngủ, Trần Hạo nằm ở trên giường, mặc dù nhắm mắt lại, nhưng là khóe miệng lại nhếch lên.
Lại một tiểu quỷ, thật có ý tứ.
Xoay người, Trần Hạo ngủ thật.
Ngày thứ hai, mặt trời mọc ở phương đông, sáng sớm hơi lạnh.
Trần Hạo rời giường, sau khi rửa mặt mũi đơn giản, liền đi ra cửa.
Mèo mun với gà ngốc tự nhiên đi theo, một người hai vật, thản nhiên tản bộ.
Xuyên qua ngõ nhỏ, đi tới một lối đi, Trần Hạo phát hiện nơi đây thật náo nhiệt, mấy nhà bán đồ ăn sáng trên đường đi cơ hồ đã kín hết chỗ.
Nhưng những người ăn điểm tâm ở đây không giống như trong thành phố lớn, mua xong vừa đi vừa ăn, thần thái trước khi xuất phát vội vàng. Mà là mấy người một bàn, cắt mấy thứ đồ ăn, cầm một bình rượu đế, vừa uống vừa ăn, thản nhiên nói chuyện phiếm.
Trần Hạo rất thích bầu không khí như thế này, cũng tìm một chỗ ngồi xuống, gọi một phần sữa đậu nành bánh quẩy, một bát cháo nấu nồi đất, hai cọng dưa muối, ah, mèo mun và gà ngốc đều ăn say sưa ngon lành.
Cái tổ hợp này của hắn lập tức hấp dẫn sự chú ý của bàn bên, mấy ông bà lão đều tò mò quan sát. Đặc biệt là mấy tiểu hài tử càng tò mò chạy tới quan sát gà mèo ăn cơm.
Mèo mun và gà ngốc cũng không thèm để ý, đắc ý ăn nhanh, còn giả ngây đối với đám tiểu hài tử, để một đám hài tử kinh hô không ngừng.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng nói truyền đến:
- Hạo tử thức dậy rất sớm nha, ha ha, cùng ăn đi.
Tiếng nói vừa phát ra, Lý Tam gia liền xuất hiện tại trước mặt Trần Hạo.
Trần Hạo đứng lên nói:
- Tam gia dậy sớm thế, ngài muốn ăn cái gì, hôm nay con mời khách.
Lý Tam gia nói:
- Nhanh ngồi xuống đi, cậu là khách còn mời cái gì, hôm qua ăn ở nhà Trương Lão Tứ rồi, hôm nay qua nhà tôi đi, à, còn có rượu ngon đó nha.
Nói xong, Lý Tam gia nói với bà chủ cửa hàng bán đồ ăn sáng:
- Hoa nương, đem trân tàng của tôi ra, cắt thêm một cái tai lợn, đem thêm ít rượu nữa.
- Có ngay Lý Đại sư, lập tức đưa tới cho ngài.
Chỉ thấy một phụ nữ trung niên mập mạp tuổi hơn bốn mươi ở cửa hàng bán đồ ăn sáng cười ha hả đáp lại, sau đó đi vào buồng trong.
Trần Hạo nhìn dở khóc dở cười:
- Tam gia, tối hôm qua ngài còn chưa uống đủ sao?
Lý Tam gia khinh thường nói:
- Kia đã là cái gì, lão già tôi không có yêu thích gì khác, chỉ yêu thích món rượu này thôi, một ngày ba bữa, sớm rượu, buổi trưa uống, tối muộn say, một ngày vui ung dung.
Trần Hạo:
- . . .
Lý Tam gia đang muốn tiếp tục nói chuyện, đột nhiên một tiếng nói từ đằng xa truyền đến.
- Lý Đại sư, ngài đi quá nhanh, chuyện giá cả có thể thương lượng, có thể thương lượng mà!
Theo lời nói phát ra, một người đàn ông trung niên mập mạp thở hồng hộc chạy tới, đặt mông ngồi ở bên cạnh Trần Hạo.
Trần Hạo thấy thế, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Người đàn ông này trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, đôi mắt nhỏ miệng rộng, lông mày thưa, cao khoảng một mét tám, cả người vừa mập vừa cao, nhìn không phải người hiền lành gì.
Nhưng để Trần Hạo kinh ngạc chính là trên thân người đàn ông này này mang theo âm sát chi khí, hiển nhiên là đang gặp phải chuyện phiền toái.
Quả nhiên, nhìn thấy người này, sắc mặt của Lý Tam gia trầm xuống, khẽ nói:
- Có cái gì tốt mà thương lượng, loại con cái bất hiếu như cậu, chịu tội cũng đáng đời, cho bao nhiêu tiền Tam gia đều chẳng muốn đi.
Người đàn ông béo khóc không ra nước mắt:
- Tôi biết ta sai rồi, tôi nguyện ý đền bù, làm cái gì cũng được, cầu xin đại sư khai ân, giúp tôi một chút đi.
Lý Tam gia nói:
- Nếu như chuyện gì cũng nguyện ý, vậy cậu đi nói chuyện với mẹ cậu đi, nhìn xem bà ta nói gì với cậu.
Người đàn ông mập:
- . . .