Chương 180: Mạnh Lâm (hạ)
Tập hợp các bản ghi chép về tội phạm thanh thiếu niên trên cả nước, hơn nữa còn sửa sang và phân loại tư liệu, đây chắc chắn là một công trình vô cùng lớn.
Nhưng công trình này rất cần thiết trong việc phá những vụ án lớn liên quan tới các phần tử đã từng phạm tội.
Cho nên sau khi xin một nguồn ngân sách rất lớn, cảnh sát của các tỉnh và thành phố, cùng báo cáo lên trên bộ về các phần tử đã từng phạm tội và bị họ xử lý.
Nhưng những tư liệu này thật sự rất nhiều, những gì hiện giờ đã thống kê được chỉ là những vụ án lớn đã phá được trong 7,8 năm gần đây và là tư liệu về những tội phạm đã bị xử lý.
- Để em xem, cái tên Tần Phong đó tuổi còn trẻ, nhiều nhất cũng chỉ tầm 20, chắc là rất dễ tìm.
Hàn Minh tiến đến trước cái màn hình máy tính, mặc dù đã là loại tiên tiến nhất lúc đó nhưng chiếc máy tính đó thật sự nhỏ đến mức đáng thương, hai cái đầu ở trước cài màn hình 14 inch, ai cũng không thể nhìn rõ.
- Cậu ngồi xuống tìm đi, mười mấy người như vậy, từ từ mà tìm.
Nhìn bộ dạng khó chịu của Hàn Minh, Mạnh Lâm đứng dậy, bỗng nhiên sững lại một lát rồi nói:
- Hàn Minh, Tần Phong mà cậu tìm có phải là người đã giải vây giúp em gái tôi không?
Mạnh Lâm nhớ mang máng, mấy hôm trước em gái kể cho mình chuyện ở nhà ga, có nhắc tới hai chữ Tần Phong, bây giờ nghe Hàn Minh nhắc tới, trong đàu vẫn có chút ấn tượng.
- Hàn Minh, nói cho tôi biết, có phải là Tần Phong đó không?
Không đợi cho Hàn Minh kịp nhìn thấy rõ tấm hình ở trên hồ sơ, Mạnh Lâm đã kéo quay người lại, Hàn Minh không khỏi cười khổ nói:
- Anh Lâm, đúng thế, người em tìm đúng là sinh viên đó!
Giấu giếm ở trước mặt Mạnh Lâm là chuyện rất không nên. Hàn Minh biết, nếu như Mạnh Lâm điều tra ra thì họ cũng sẽ không còn bạn bè gì nữa.
- Tôi nói này Hàn Minh, cậu tại sao lại ngày càng bỉ ổi như vậy? Cậu muốn làm gì? Muốn trút giận cho em vợ à?
Ánh mắt Mạnh Lâm hiện lên một tia xem thường, nhìn đến nỗi khiến Hàn Minh như muốn nổi cáu, nhưng nghĩ lại việc mình đã làm cũng thật là bỉ ổi, Hàn Minh thở dài nói:
- Anh Lâm, thật là khó nói ra, chuyện bỉ ổi thì em cũng đã làm rồi, nhưng… cũng thua rồi!
- Cậu tới gây chuyện với sinh viên đó?
Vẻ mặt Mạnh Lâm có chút khó coi. Cái tên Tần Phong đó đã giúp đỡ em gái mình, nếu như vì việc đó mà bị đánh thì trong lòng Mạnh Lâm cũng sẽ cảm thấy áy náy.
- Anh Lâm, đừng nóng giận. Em đã nói rồi, là em thua!
Đứa trẻ đã lớn lên ở trong đại viện, từ nhỏ đã cả gan làm ra không ít chuyện, những chuyện xảy ra ở trong lúc huấn luyện quân sự, đối với họ cũng không là chuyện gì nghiêm trọng.
Hàn Minh biết khả năng phán đoán của Mạnh Lâm vô cùng xuất chúng, rất nhiều chuyện người khác không nhìn ra nhưng Mạnh Lâm lại có thể nhận ra vấn đề.
Hàn Minh lập tức kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, thậm chí cả chuyện sai người tới đập quán cũng không hề giấu diếm, kể lại thật cẩn thận biểu hiện của Tần Phong.
- Tiểu tử này thật không đơn giản, nhất định không phải là một sinh viên bình thường.
Nghe Hàn Minh nói xong, sắc mặt Mạnh Lâm có vẻ nghiêm trọng. Một sinh viên vừa mới vào trường lại có thể đùa giỡn với cả phó hiệu trưởng, đây không phải là sinh viên, nhất định là yêu nghiệt.
- Anh Lâm, em điều tra Tần Phong không phải vì muốn đối phó với cậu ta, em chỉ muốn biết, rốt cuộc cậu ta là ai?
Những chuyện đã xảy ra khiến cho Hàn Minh không hề có ý đối phó với Tần Phong nữa, nếu không Hàn Minh đã không đồng ý điều kiện của Tần Phong dễ dàng như vậy.
Còn có một điều nữa, đó là Hàn Minh muốn thuyết phục thằng nhóc không hiểu chuyện Chu Dật Thần kia không tới gây chuyện với Tần Phong nữa, chuyện này còn khó hơn cả việc Hàn Minh bỏ ra 50 ngàn.
- Những gì cậu muốn biết tôi đều muốn biết.
Từ khi nhập ngũ, Tần Phong đã tính toán rồi, hơn nữa, nếu không phải là Tần Phong chủ động thì chỉ sợ là có nằm mơ Hàn Minh cũng không nghĩ đến người đứng sau lại là Tần Phong. Mạnh Lâm cũng rất tò mò.
- Cậu để đấy, để tôi kiểm tra!
Kéo Hàn Minh ra khỏi ghế, Mạnh Lâm ngồi vào, mắt nhìn lên màn hình, xem từng tập tài liệu có tên Tần Phong.
Vốn dĩ những tài liệu có tên Tần Phong không nhiều nên Mạnh Lâm rất nhanh đã thấy được một tệp tài liệu tương xứng, không khỏi hít một hơi dài, gọi:
- Hàn Minh, cậu tới đây xem ảnh này, có phải Tần Phong không?
Tư liệu này là Tần Phong 7 năm trước, bị vào trại giáo dưỡng vì đã giết 5 mạng người.
Tuy năm người đó thật sự có chuyện buôn bán trẻ em, nhưng Tần Phong vẫn vượt quá phòng vệ chính đáng, bị phạt tù 4 năm, vì vẫn còn vị thành niên nên bị đưa vào trại giáo dưỡng của Thạch Thị.
Những tư liệu này đến đây thì kết thúc. Nhưng ảnh của Tần Phong ở trên đó nhìn chỉ khoảng 12,13 tuổi, khuôn mặt rất trẻ con, Mạnh Lâm không thể tưởng tưởng được, đứa trẻ này đã giết chết 5 người như thế nào?
- Đúng… đúng vậy, là cậu ta!
Bên tai Mạnh Lâm truyền đến giọng nói run run của Hàn Minh, nhìn sắc mặt của Hàn Minh cũng đã trắng bệch ra.
- Cậu khẳng định chứ? Nhìn bức ảnh này, tuy nói là 14 tuổi, nhưng tôi thấy cậu ra lúc đó cũng chỉ 12,13 tuổi.
Đọc tư liệu của Tần Phong, Mạnh Lâm còn có chút không tin vào mắt mình. Tần Phong này lại là trẻ mồ côi, đưa theo em gái thu nhặt đồng nát để sống đã năm năm, vậy không phải là từ lúc 8 tuổi đã sống lang thang sao?
Mạnh Lâm tuy tự nhận rằng mình trưởng thành từ rất sớm, nhưng nghĩ lại khi còn 8 tuổi thi có lẽ cả ngày chỉ nghịch ngợm đánh nhau với bọn trẻ con. Còn Tần Phong đã bắt đầu phải nếm trải sự gian khổ của xã hội này.
- Đúng vậy, là cậu ta!
Hàn Minh mặt tái nhợt nói, tuy rằng bức ảnh ở trên màn hình có hơi khác so với Tần Phong bây giờ, nhưng điều khiến cho Hàn Minh không thể quên được chính là đôi mắt như thể thể nhìn thấu người khác và mang đầy sát khí.
Bức ảnh này có lẽ là chụp không lâu sau khi Tần Phong giết người. Nhưng ánh mắt này gần giống y như ánh mắt của Tần Phong vừa rồi lúc ở quán game, khiến cho người ta phát lạnh trong lòng.
- Mẹ kiếp, là đàn ông, nếu có ai ức hiếp em gái mình thì lão tử cũng làm thịt hắn!
Nhìn thông tin của Tần Phong, Mạnh Lâm không nhịn được vỗ đùi. Mạnh Lâm trước mặt người khác luôn mang bộ dạng tao nhã nhưng Mạnh Dao lại là điểm yếu của hắn. Lúc hơn 20 tuổi, Mạnh Lâm vẫn còn cãi nhau với người ta vì em gái đang học tiểu học.
- Sao lại chọc phải sát thần như vậy hả?
Mạnh Lâm khen Tần Phong, còn Hàn Minh ngồi cạnh thì thầm kêu khổ.
Hai nhà Chu, Hàn ở thủ đô có thế lực không nhỏ, nhưng Tần Phong như vậy, đầu trọc thì đâu sợ bị nắm tóc, trừ phi có thể đưa Tần Phong vào chỗ chết, còn nếu không thì quả thật không nên trêu vào người như vậy.
- Ồ? Lạ thật.
Nhìn hồ sơ ở trên màn hình, Mạnh Lâm bỗng nhiên nói:
- Hành tung của Tần Phong sau này sao lại không hề có ghi chép nhỉ?
Dựa theo yêu cầu báo cáo vụ án thì sau khi phạm nhân mãn hạn được phóng thích rồi vẫn phải có ghi chép. Nhưng theo như thời gian ra trại của Tần Phong, hẳn là Tần Phong đã ra sớm, nhưng những tư liệu sau đó, trên mạng đều không có.
- Anh Lâm, em đâu có biết?
Hàn Minh đầy lo lắng. Bây giờ Hàn Minh chỉ suy nghĩ phải kết hợp với nhà họ Chu như thế nào, để họ quản lý Chu Dật Thần chặt chẽ một chút, nếu không xảy ra đại họa gì thì hối hận cũng không kịp.
Mạnh Lâm suy nghĩ một lát, nói:
- Hàn Minh, cậu đợi một lát, tôi đi hỏi…
Làm ở đơn vị cao nhất trong ngành cảnh sát, Mạnh Lâm muốn điều tra một số thông tin đương nhiên là có rất nhiều lợi thế. Sau khi gọi vài cuộc điện thoại, Mạnh Lâm đã tìm được đồn trưởng của trại giáo dưỡng nơi Tần Phong bị giam.
Thông qua đồn trưởng, Mạnh Lâm đã gặp được trung đội trưởng Lý Phàm ở chỗ Tần Phong, bây giờ đã là đại đội trưởng. Theo lời của Lý Phàm, Mạnh Lâm đã biết thêm không ít về Tần Phong.
Quan trọng hơn là, Mạnh Lâm còn nghe được từ trong điện thoại một cái tên rất nổi tiếng trong ngành cảnh sát hai năm gần đây, đó chính là Hồ Bảo Quốc.
Nếu không gọi cú điện thoại này, Mạnh Lâm vẫn không hề biết vị Cục trưởng Hồ Bảo Quốc đó lại đi lên từ vị trí đồn trưởng của một trại giáo dưỡng.
- Thảo nào tư liệu sau đó bị xóa đi, không biết là người này có quan hệ như thế nào với Tần Phong?
Nghe thấy tên của Hồ Bảo Quốc, Mạnh Lâm liền cúp máy. Chức vị của Hồ Bảo Quốc cao hơn mình rất Mạnh Lâm rất nhiều, muốn hành động ở đơn vị mình thì tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản.
Nhưng Mạnh Lâm cũng không có ý điều tra Hồ Bảo Quốc. Thứ nhất, chuyện này không liên quan tới Hồ Bảo Quốc, thứ hai tuy rằng gia đình cũng rất có thế lực nhưng muốn điều tra Cục trưởng của một thành phố trực thuộc trung ương thì đó cũng là chuyện cấm kỵ.
Thật ra trước đó Hồ Bảo Quốc cũng đã nghĩ tới những chuyện này. Vụ án năm đó của Tần Phong thật sự quá lớn, cũng khiến cho rất nhiều người chú ý, muốn xóa bỏ hoàn toàn thì căn bản là không thể được.
Cho nên, khi Tần Phong mãn hạn, Hồ Bảo Quốc đã đổi tên cho Tần Phong, lấy thẻ căn cước mới.
Như vậy, cho dù sau này Tần Phong có gặp phải chuyện gì thì người khác cũng sẽ không biết tới chuyện năm đó, không gây ảnh hưởng tới cuộc sống hiện giờ của Tần Phong.
Nhưng Tần Phong không đồng ý, dấu ấn còn lại của cha mẹ và em gái để lại cho hắn ở trên đời này chỉ còn lại hai chữ “Tần Phong” này, cho nên bất luận thế nào, Tần Phong cũng sẽ không bỏ cái tên này.
Nhìn thấy Mạnh Lâm trở về phòng, dáng vẻ có vẻ buồn bực không yên, Hàn Minh hỏi:
- Anh Lâm, anh điều tra được gì rồi?
- Không, chắc là sau khi Tần Phong ra tù đã tham gia thi vào cấp ba, sau đó mới vào đại học. Có lẽ là vì lý do bảo vệ thiếu niên nên ghi chép phạm tội của cậu ta cũng không ảnh hưởng tới việc đi học.
Chuyện có liên quan tới Hồ Bảo Quốc, chỉ là do Mạnh Lâm đoán, hơn nữa cũng là chuyện trong ngành cảnh sát bọn họ, nên Mạnh Lâm không nói cho Hàn Minh biết.
- Anh Lâm, cám ơn anh, em đi về trước.
Những tư liệu đó của Tần Phong khiến cho Hàn Minh cảm thấy lo sợ trong lòng. Hàn Minh phải nhanh chóng lấy lại công bằng cho Chu Dật Thần, nếu không sẽ thật sự xảy ra chuyện lớn.
- Hàn Minh, đừng nói vội.
Mạnh Lâm kéo Hàn Minh lại, nói:
- Cậu phải đồng ý với tôi, những tư liệu hôm nay chúng ta tìm được không được nói cho bất cứ ai biết, kể cả người nhà họ Chu các cậu.
So với Hàn Minh thì Mạnh Lâm lại có chút tán thưởng Tần Phong. Hơn nữa, tiểu tử này lại đã từng giải vây cho em Mạnh Dao, hắn không muốn để chuyện của Tần Phong lộ ra ngoài, nếu không nhất định sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới cuộc sống của Tần Phong ở Đại học Thành.
- Vâng, em đồng ý.
Nhìn ánh mắt kiên định của m, Hàn Minh đồng ý. Lời nói của Mạnh Lâm hôm nay đã có chút kích động, nếu như nhà họ Chu vẫn còn làm bừa như vậy thì Mạnh Lâm cũng sẽ không nể mặt nữa.