Ngân Hồ

Chương 044: Di Lặc giáo tới rồi.

Chương 044: Di Lặc giáo tới rồi.


Dương Hoài Ngọc toàn thân võ trang cưỡi trên mình con ngựa đen xì cao lớn như quái thú, đứng giữa sân Trung Chính điện, mã sóc đã bỏ túi bọc, lộ ra hàn quang âm u.
Bao Chửng ngồi trước đại điện, khuôn mặt đen đúa phản chiếu ráng chiều như phát ra ánh kim loại.
Không ai biết chân Lão Bao tới giờ vẫn còn run.
Khi bắt Nhan Tú, dùng hình tra khảo cậy miệng hắn ra, tim Bao Chửng suýt vỡ tung, trời ơi, trong cung có dư nghiệt của Di Lặc giáo. Từ năm ngoái, thiên hạ không còn yên bình nữa, liên tục có quân binh mưu phản, trên lá cờ lớn bọn họ phất lên viết "Di Lặc giáng thế".
Bắt đầu từ Vương Tắc ở Bối Châu vào năm Khánh Lịch thứ bảy, tới tháng ba năm Khánh Lịch thứ tám, Tề Châu, Bác Châu, Bộc Châu, Thâm Châu, Bảo Châu , những trọng địa phương bắc xuất hiện tung tích Di Lặc giáo.
Chỉ một tên Vương Tắc làm loạn mà Đại Tống phải phái đi Tham tri chính sự Văn Ngạn Bác dẫn tám nghìn quân vây tiễu, kẻ địch hung dữ, đại quân chín tháng công thành không hạ nổi.
Cuối cùng đánh mạnh ở bắc thành, đào hầm ở nam thành, thừa lúc giặc không phòng bị vào thành mới thắng được.
Văn Ngạn Bác sau khi về kinh cùng Bao Chửng trò chuyện, than thở , kẻ địch không nhiều, nhưng toàn kẻ vong mệnh dũng mãnh, khi dùng lửa phong tỏa tây môn, không ngờ chúc cắt huyết mạch dập lửa, lấy xác mở đường.
Loại gian tặc đó không ngờ trà trộn vào cung, làm Bảo Chửng không biết tin ai nữa.
Thế nên có cảnh Dương Hoài Ngọc thống lĩnh biên quân tiến cung.
Đám nội thị Dương Cảnh Tông, Đặng Bảo Cát, Lưu Vĩnh Niên, Triệu Tòng Ước, Dương Hoài Mẫn hung dữ nhìn Bao Chửng chằm chằm, khi Dương Hoài Mẫn muốn rút bảo kiếm ra mới nhớ đã bị Đái ngự khí giới tịch thu rồi.
Đặng Bảo Cát đi tới một bước chắp tay nói:” Rốt cuộc đám người Nhan Tú phạm phải lỗi gì, Đại tướng quân Vương Tùng đâu phải nơi đại lao nho nhỏ của phủ Khai Phong có thể giam giữ.”
Bao Chửng lạnh lùng nói:” Nếu ngươi dám tới đòi người, lão phu sẽ giam cả ngươi.”
Triệu Tòng Ước ỷ vào thân phận tông thất của mình chỉ mặt Bao Chửng:” Phủ tôn uy phong quá nhỉ, đây là Nội thị tỉnh, không phải phủ Khai Phong của ngươi, cho dù bản quan là đồng bọn của Nhan Tú, ông cũng phải báo lên bệ hạ, giết hay băm vằm còn cần bệ hạ lên tiếng.”
Bao Chửng bật cười:” Triệu nội thị, nói chuyện cẩn thận một chút, tránh họa từ miệng ra.”
Triệu Tòng Ước vẫn ngông nghênh:” Lão phu không rảnh diễn xiếc khỉ cùng ông, giờ ta đi cận kiến bệ hạ, đàn hặc ông lộng quyền làm xằng làm bậy.”
Vừa mới đi được một bước thì bị Dương Hoài Ngọc chĩa mã sóc vào mặt ngăn lại, đang định nổi giận thì nhìn thấy Bàng Tịch cầm chiếu thư từ Văn Đức điện tới, mừng rỡ lớn tiếng gọi:” Bàng tướng, phải chăng bệ hạ có chỉ?”
“ Đúng là có ý chỉ của bệ hạ.” Bàng Tịch đi tới chỗ Bao Chửng, giao ý chỉ cho ông ta, nói ngắn gọn:” Giết cả đi, Trung thư tỉnh đã đóng dấu.”
“ Cái gì!?” Đám người Triệu Tòng Ước nhốn nháo quát tháo:” Ta muốn xem ý chỉ, không thể có chuyện như vậy được.”
Bao Chửng xác nhận xong thật giả, phất tay với Dương Hoài Ngọc.
Mã sóc tức thì trầm xuống, đâm xuyên lồng ngực Triệu Tòng Ước gần đó, quát to:” Giết! Không chưa một kẻ nào.”
Nhìn cái xác Triệu Tòng Ước bị vứt qua một bên, đám người Dương Cảnh Tông vẫn không dám tin vào chuyện xảy ra, chưa kịp tỉnh lại từ kinh hãi thì bị nỏ tiễn của biên quân bắn thành nhím.
Ngực trúng ba mũi tên, Đặng Bảo Cát vẫn nỗ lực đứng dậy, nhìn Bàng Tịch hỏi:” Rốt cuộc là vì ...”
Chưa nói hết đầu đã bay mất.
Chưa đầy một chén trà, hơn trăm nội thị đã gục trong vũng máu, mấy đội chính vẫn cầm đao kiểm tra, thi thể nào còn co giật là chém đầu.
“ Di Lặc giáo tới rồi ...” Bàng Tịch lẩm bẩm:
“ Tới kẻ nào giết kẻ đó, chỉ cần giết hết là thiên hạ thái bình.” Bảo Chửng nói không hề nao núng:
….
Đứng ở dưới tường thành cũng có thể nhìn thấy Lão Hoàng đang run rẩy, áo choàng đỏ thường ngày uy phong lẫm liệt, lúc này lại chẳng cho hắn thêm bao nhiêu dũng khí, ghé vào tường thành gọi Thiết Tâm Nguyên.
Lúc này chỉ Thiết Tâm Nguyên mới có thể cho hắn chút an ủi, chỉ lời của Thiết Tâm Nguyên còn có thể tạm thời để hắn sống trong mộng đẹp, không phải thức tỉnh đối diện với thực tế tàn khốc.
Trung Chính điện máu chảy thành sông, hắn vừa bị gọi gói nhìn, Dương Hoài Mẫn có quan hệ rất tốt với Xu mật sứ Hạ Tủng cũng bị chặt đầu, cái đầu vẫn còn nguyên vẻ kinh hoàng, tựa hồ tới khi chết cũng không tin đồ đao sẽ chém xuống đầu mình.
Thiết Tâm Nguyên nghe Lão Hoàng run run kể lại hiện trường tàn khốc ở Trung Chính điện, cùng với đôi mắt đỏ ngầu của Dương Hoài Ngọc.
Thân là thượng ti năm xưa mà hắn không dám đối mắt với Dương Hoài Ngọc, sợ người ta nổi sát cơ đâm mã sóc còn đang nhỏ máu xuyên qua lồng ngực mình.
Triệu Trinh không nhu nhược như trong sử thư truyền thuyết, ngược lại, hắn nhân từ thương dân nhưng cũng lãnh khốc tuyệt tình, những phẩm chất không thể thiếu của hoàng đế.
Từ trong miệng Lão Hoàng biết hôm nay Bao Chửng sẽ đại khai sát giới.
Phỉ đồ Di Lặc giáo giam trong chiếu ngục sẽ bị lăng trì xử tử vào ngày hôm nay, phàm là hộ ở Đông Kinh, mỗi nhà phải cử một người xem, mỗi phường trưởng, mỗi một bảo chính phải đích thân đi xem, đồng thời phải phụ trách điểm danh phường mình phụ trách, không được để xót hộ nào.
Thiết gia tất nhiên cũng không thoát, không thể để mẹ đi, tới nơi đó khác nào đi qua địa ngục một chuyến, xem giết người về rồi bệnh vài ngày không tính, Thiết Tâm Nguyên dứt khoát cùng hồ ly đi thay mẹ.
Nói ra thì Thiết Tâm Nguyên chưa bao giờ thấy một người bị xẻo thành từng miếng thế nào.
Chủ đề của thành Đông Kinh hôm nay chính là lăng trì xử tử, sáu tên tặc tù thêm vào bốn tên hoàng cung nội tặc, tổng cộng mười người, chia thành mười nơi tùng xẻo, đảm bảo mỗi một bách tính Đông Kinh đều nhìn thấy.
Thiết Tâm Nguyên không biết ai đưa ra chủ ý này, nhưng nói chung là trò giết gà dọa khỉ được họ đẩy tới cực hạn rồi.
Ngoài đường hôm nay đông hơn mọi khi, mọi người thì thầm kích động, còn chưa bắt đầu giết người, thành Đông Kinh tựa hồ đã ngập ngụa mùi máu.
Bảo chính đã bắt đầu báo danh, nhìn thấy Thiết Tâm Nguyên liền cao giọng hô:” Thiết gia nam đinh Thiết Tâm Nguyên tới quan hình.”
Thiết Tâm Nguyên gật đầu xác nhận.
Lão bảo chính thở dài dặn:” Tới đó nhớ nhắm mắt lại, dùng bông bịt tai, ngủ được là tốt nhất, không nhìn thấy là phúc khí, nhìn thấy là tội nghiệt.”
Một tráng hán ở bên xoa xoa tay:” Nghe nói mấy chục năm chưa chấp hành khốc hình thế này, đi xem cho biết.”
Lão bảo chính đá hắn một phát, mắng:” Ngươi đúng là phải nhìn cho kỹ, suốt ngày trộm gà bắt chó không làm chuyện tử tế, xem kết cục của kẻ xấu rồi thu lại tâm tư, làm việc tử tế kiếm tiền nuôi già trẻ trong nhà mới đúng. Ngươi còn tiếp tục như thế thì lần sau tới lượt lão hán xem ngươi bị hành hình.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất