Chương 045: Ngủ một giấc là qua.
Rất nhiều người bỏ ngoài tai lời lão bảo chính, chuyện chưa rơi lên đầu mình, tất nhiên bọn họ đều mang tâm thái xem náo nhiệt.
Cảm tạ lời nhắc nhở của lão bảo chính, Thiết Tâm Nguyên tới thẳng Tây Thủy Môn, gần đây mẹ ở lại trong cửa hiệu ở Tây Thủy Môn, chuẩn bì thương lượng với thương nhân đất Thục chuyện cho thuê đất để mở hiệu.
Mẹ định cho thuê chứ không bán, mấy năm gần đây xung quanh Tây Thủy Môn ngày càng phồn hoa, huyện nhà Khai Phong cũng chuyển tới nơi này.
Huyện nha mới ở ngay chính mảnh đất từng là Nguy lâu.
Triệu Duẫn Nhượng tới nay vẫn là vương tước thế nên không một ai dám mua mảnh đất đó.
Mắt thấy nơi đó dần dần biến thành vùng cỏ hoang um tùm, thế là huyện lệnh cắn răng rời huyện nha tới, còn huyện nha cũ vốn ở chỗ phồn hoa bên Thái hà tất nhiên bán được với giá cao.
Huyện nha chuyển tới, giá đất xung quanh tăng phi má, chỉ cần không phải là tên ngốc thì đều hiểu, dù là vương gia cũng không dám ép huyện nha rời khỏi địa bàn để lấy đất.
Chỉ bằng chuyện này thôi, huyện lệnh quả thực trở nên nổi bật, chẳng những nhận được vô số tấm biển, những hộ sống quanh huyện nhà được người ta xúi giục, ngầm đút cho huyện lệnh không ít tiền.
Huyện lệnh cũng không lấy không tiền của bách tính, viết chỗ mỗi hộ một bức tranh chữ coi như đáp lễ, chuyện này chẳng ai đi truy cứu, ngay cả Bao Chửng cũng khen không ngớt.
Vì thế bộ mặt Tây Thủy Môn thay đổi hẳn so với trước kia, phồn hoa hơn, sạch sẽ hơn.
Ra đường lớn thấy dòng người nườm nượp, có hưng phấn, có sợ hãi, có khóc lóc, tóm lại là không được yên lành, mọi người được bảo chính dẫn tới địa điểm hành hình.
Khi Thiết Tâm Nguyên đi qua hiệu bánh canh thì mẹ đã sửa soạn xong để chuẩn bị đi quan hình, tuy sợ nhưng vẫn tỏ ra không hề để ý.
Nghe nói nhi tử muốn đi, Vương Nhu Hoa lắc đầu liên hồi:” Không được, con ở lại hiệu, mẹ đi là được, cũng không được dẫn hồ ly theo, người đông như vậy dẫm bị thương thì sao?”
Thiết Tâm Nguyên bế hồ ly vẫn đang mọc lông lên:” Con tới chỗ bảo chính báo danh rồi, mẹ đừng đi. Mẹ biết tính con đó, chẳng bận tâm mấy chuyện đó đâu, vả lại con định đi xe ngựa tới, tới nơi nhét bông vào tai ngủ một giấc là được, ai rảnh rỗi kiếm chuyện với con chứ?”
Vương Nhu Hoa nghe nhi tử nói có lý, lấy đống bông đưa cho nhi tử, dặn đi dặn lại rồi mới giao xe ngựa cho Thiết Tâm Nguyên.
Giết người trong ngày mặt trời nắng chói chang đúng là rất tương phản.
Cho dù sắp được xem mặt khủng bố nhất, tối tăm nhất trong lịch sử nhân loại, mặc dù nó chẳng đáng kỷ niệm, nhưng sự đẫm máu của nó sẽ khiến con người nhớ kỹ cái ngày trời nắng này.
Tạo phản đều là nhà cách mạng, Thiết Tâm Nguyên không rõ cách nói này bắt nguồn từ đâu, y chỉ biết rằng khi Vương Tắc tạo phản ở Bối Châu, đợi Văn Ngạn Bác thu phục được, nơi đó đã thành một vùng tan hoang, dù hương thôn phụ cận cũng bị kẻ tạo phản đột vây biến thành bó đuốc.
Có người nói bách tính do đám Vương Tắc giết, cũng có người nói đa phần bách tính chết dưới tay quan quân. Thật thật giả giả khó mà phân biệt rõ ràng, dù sao bách tính cũng chết rồi, chết khuất nhục, tàn khốc hay đau đớn thì là chuyện nhỏ, sử sách thường không ghi lại.
Xử quyết kẻ đầu xỏ tất nhiên là đại khoái nhân tâm, đám người đó bị nhốt trong lưới cá chẳng nhìn thấy chúng có chút phong tư anh hùng nào, cũng chẳng có dáng dấp của nhà cách mạng.
Thiết Tâm Nguyên chỉ nhìn lướt qua khâu chuẩn bị của đao phủ trước khi hành hình, trong đầu tự động phác thảo ra quá trình, sau đó về xe, dùng bông mẹ đưa nhét vào tai, chuẩn bị ngủ một giấc.
Rèm xe ngựa thả xuống, tất cả thống khổ, bạo ngược, tàn độc của thế giới bị cách tuyệt với bên ngoài.
Không biết vì sao trong đầu Thiết Tâm Nguyên lại hiện ra khuôn mặt nhợt nhạt của công chúa, không ngừng biến áo đủ các loại vẻ mặt.
“ Đây đúng là cái thời đại ép người ta phát điên ...”
Ngủ và ngất xỉu là một loại cơ chế tự bảo hộ thân thể, mà Thiết Tâm Nguyên rất sở trường, khi bản thân bị thương, y luôn dùng giấc ngủ trị thương.
Chuyện lớn bằng trời thì sau một giác ngủ cũng mây tan mưa tạnh quá nửa, cho dù là chưa thì cũng đổi một tâm thái khác đối diện với khốn cảnh.
Ngủ dậy mà hình phạt vẫn tiếp tục, Thiết Tâm Nguyên lãnh đạm nhìn đống thịt nát đã không còn ra hình người, nghe nói đao phủ lần này tay nghề cao siêu, phạm nhân tới giờ chưa chết, y chuẩn bị đánh xe về nhà.
Trời đã tối, người ở lại không còn nhiều, bụng đói rồi, trưa không ăn gì, cái dạ dày không cho y tiếp tục ở lại nơi này.
Vương Nhu Hoa vẫn đợi nhi tử ở cửa hiệu, thấy nhi tử rửa ráy xong là ăn như hổ đói mới yên tâm, nhi tử thực sự không xem hành hình.
Hôm nay có mấy thực khách cũng đi xem hành hình về tới ăn cơm, nhìn thì không sao, đến khi ăn vào mới nôn tới trời đất quay cuồng.
“ Hôm nay móng heo chẳng ngon gì cả.” Thiết Tâm Nguyên cắn một miếng móng giò là bỏ ngay xuống:
Vương Nhu Hoa cầm lên thử:” Đâu có, vẫn như cũ mà.”
“ Vậy miệng con có vấn đề rồi.” Thiết Tâm Nguyên cầm móng giò gặm liền hai cái mới vỗ bụng biểu thị đã no.
Vương Nhu Hoa kéo nhi tử vào phòng nghỉ ngơi, lấy ra một tờ khế ước:” Từ hôm nay trở đi dù hiệu bánh không mở nữa thì mẹ con ta cũng không sợ chết đói, mỗi năm thù lời sáu mươi quan tiền.”
Thiết Tâm Nguyên xem khế ước thật kỹ:” Hơi rẻ đó mẹ.”
“ Mở hiệu lương thực thì có thể kiếm bảy mươi quan, mẹ sở dĩ nhường địa điểm cho hiệu tơ lụa là vì kế lâu dài, chưởng quầy hiệu tơ lụa nói, họ chuẩn bị xây tòa lầu hai tầng, trước sau hai dãy ở đất nhà ta. Như vậy chúng ta có thể thu tiền lâu dài, còn nếu bọn họ trái hiệp ước thì nhà ta thu viện tử về, như thế là tốt nhất.”
Thiết Tâm Nguyên nhớ ra đầu hổ Lão Hoàng cho, lấy trong người ra:” Mẹ, con giúp Lão Hoàng một việc, hắn trả con cái này, mẹ bỏ ngân trâm đi, đánh cho mẹ hai cái kim trâm, loại treo hạt châu ấy, trông cho đẹp.”
Vương Nhu Hoa sờ mặt mình:” Lão thái bà rồi, còn đeo kim ngân gì nữa, mẹ giữ cho còn, sau này cười tức phụ có thêm một gánh lễ.”
“ Mẹ chọn lão bà của con cho cẩn thận, nếu con không thích là ngày thành thân con chạy mất đấy.” Thiết Tâm Nguyên đe dọa:
(*) Hôm nay dừng ở đây nhé, chuyện tình cảm của Thiết Tâm Nguyên và công chúa mình thấy đẹp nhất trong các bộ của Lão Kiết luôn. Sau đó là Vân Diệp và Na Nhật Mộ, Vân Chiêu và Tiền Đa Đa, Vân Lang và Tô Trĩ.